Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 177: Đến tuổi tác lĩnh đội rồi?

Chương Trước Chương Tiếp

Rời khỏi nơi ở của sư phụ, Giang Lan đi về nhà.

Nhìn lại trứng thực vật và hoa U Dạ.

Trứng thực vật chẳng thay đổi gì, Hoa U Dạ thì có vẻ như sắp khô héo.

Cảm giác được khí tức sinh mệnh cũng suy yếu hẳn.

Xem ra mặc dù khí tức sinh mệnh của hai vật này rất ương ngạnh, nhưng nếu bỏ mặc quá lâu cũng rất nguy hiểm.

Nhưng bọn chúng vẫn sống được, đại khái là nhờ Tiểu Vũ đi qua, rót linh dịch cho chúng.

Xác định lại tình huống của trứng thực vật xong, Giang Lan đi kiểm tra các bụi hoa.

Có một đoạn tương đối thưa thớt.

Tiểu Vũ đã nói với hắn.

Sau đó hắn đi dạo xung quanh Đệ Cửu Phong, quan sát tình hình và chỉnh lại trận pháp.

Ngoài việc phải xử lý cỏ dại ra, còn lại không có vấn đề gì.

Lực lượng hạch tâm trận pháp mạnh hơn so với trước nhiều.

Là do tích lũy trong thời gian dài.

Tìm hiểu kỹ mọi thứ, Giang Lan bắt đầu bắt tay vào việc xử lý những thứ đơn giản nhất, cũng xử lý những đồ vật nhanh nhất.

Bỏ ra chút thời gian, hắn xử lý và dọn dẹp cỏ dại trên Đệ Cửu Phong sạch sẽ.

Sau đó đưa trứng thực vật vào động U Minh.

Đã bốn năm trôi qua, động U Minh không hề có gì thay đổi.

Hắn dựng một căn nhà nhỏ, sau đó đợi ở bên trong.

Lúc đi vào, hắn có đưa mắt nhìn lên lối vào U Minh, sư phụ từng nói, lúc thành Tiên mới có thể nhìn một chút.

Bây giờ hắn đã là Nhân Tiên, phải chăng có thể nhìn?

- Chờ chút đi.

Giang Lan lắc đầu nói, hắn mới thành Tiên, căn cơ chưa vững vàng, hơn nữa, chắc chắn ở cửa động sư phụ có để lại thủ đoạn.

Trước kia hắn không phát hiện ra, nhưng bây giờ có thể cảm nhận được.

Hắn đã là Tiên Nhân, vẫn không thể nhìn thấu được thực lực của sư phụ.

- Bây giờ phải xem xét về những ghi chép khi thành Tiên, hay là bố trí trận pháp che giấu thiên cơ trước?

Hắn chỉ do dự một chút.

Sau đó quyết định bố trí trận pháp che đậy thiên cơ trước.

Học tập Nhất Diệp Già Thiên quan trọng hơn.

Nhưng có lẽ sẽ mất thời gian tương đối lâu.

Xuân đi thu đến.

Thời gian một năm trôi qua, Giang Lan âm thầm đào mấy cái hố gần động U Minh, bố trí rất nhiều trận pháp.

Nơi này có rất nhiều trận pháp che giấu thiên cơ trải dài, trận pháp xếp chồng lên nhau, để hiệu quả lên đến mức cực hạn.

Trong một năm nay, Giang Lan đã xem rất nhiều tài liệu về trận pháp che giấu thiên cơ.

Bỏ ra ròng rã một năm, mới bố trí được trận pháp che giấu thiên cơ xem như không tệ.

- Có thể thử một chút.

Trong động U Minh, Giang Lan kiểm tra xem trận pháp có vấn đề gì không?

Sau đó hắn bắt đầu xem Nhất Diệp Già Thiên trong đầu.

Vừa có ý nghĩ này, hắn mở bản thần thông ra.

Soạt!

Sách thần thông trực tiếp bị mở ra.

Trong chớp mắt, vô số văn tự hòa tan vào trong cơ thể hắn, sau đó, Giang Lan có cảm giác bị một tồn tại vô hình nhìn chăm chú, nhưng nhờ trận pháp bên ngoài, loại cảm giác này chỉ lóe lên rồi biết mất.

Là ánh mắt của đại đạo.

Đúng là sự tồn tại của trận pháp rất quan trọng.

Một lát sau, sách thần thông và văn tự biết mất hoàn toàn, nói cách khác thì nó đã trở thành một bộ phận trong cơ thể Giang Lan.

Trong chớp nhoáng này, Giang Lan có cảm giác như bản thân ngồi trong sương mù vô tận.

Trên người hắn có vô số dây nhỏ.

Dường như những sợi dây này đại diện cho nhân quả liên quan đến hắn.

Sợi dây càng sáng ngời thì nhân quả càng sâu.

Càng dễ dàng bị người ta nhìn thấy được.

Sau khi hắn nhìn thấy những sợi dây này, sương mù xung quanh bắt đầu phun trào, bao trùm những sợi dây nhỏ kia lại.

Sau đó sương mù phóng lên tận trời, che khuất hư không, sương mù mênh mông như biển, như lá phong. Còn hắn ngồi dưới lớp sương mù nhìn hư không vô tận.

Không có ai chú ý đến hắn.

Nhất Diệp Già Thiên, đã thành.

Giang Lan mở mắt ra, giơ tay ra, hơi khó hiểu một chút.

Hắn có thể cảm giác được Nhất Diệp Già Thiên tồn tại.

Nhưng hình như đây không phải là thần thông chủ động, là thần thông bị động mới đúng.

Nhất Diệp Chướng Mục vẫn còn, chỉ khi nào có người phá vỡ Nhất Diệp Chướng Mục, mới có thể phát động Nhất Diệp Già Thiên.

Nói cách khác, Nhất Diệp Chướng Mục vô dụng, Nhất Diệp Già Thiên sẽ che khuất mắt đối phương.

- Cũng rất thuận tiện.

Hắn dùng Nhất Diệp Chướng Mục tương đối quen thuộc, không cần đổi vẫn có hiệu quả giống nhau, tất nhiên là tốt nhất.

Như vậy thì hắn có thể phát hiện ra được có người xuyên thấu Nhất Diệp Chướng Mục.

Học xong Nhất Diệp Già Thiên, Giang Lan thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy thì an toàn hơn rất nhiều.

Nhìn tình hình trước mắt, Thiên Nhân Tộc nhắm theo hắn không tha, Yêu Tộc và Long Tộc thì tạm thời không quá chú ý đến hắn.

Ít nhất thì trước mắt không có, cũng sẽ không giống với Thiên Nhân Tộc, cố gắng giết chết hắn.

Không phải vậy thì ngoài Thiên Nhân Tộc ra, còn phải đưa Yêu Tộc lên đường nữa, quá khó khăn.

Yêu Tộc quá lớn, cũng quá mạnh.

Có lẽ Thiên Nhân Tộc không thể so sánh được.

Nhưng Thiên Nhân Tộc có thể khai chiến với Thiên Vũ Phượng Tộc, xem ra cũng không yếu.

Thiên Vũ Phượng Tộc và Long Tộc đều nổi danh.

Thế lực cũng không ngang nhau.

Long tộc chiếm cứ tứ hải xưng bá một phương, mà Thiên Vũ Phượng Tộc chiếm Ngô Đồng Sơn, không tranh quyền thế.

Xem ra Long Tộc mạnh hơn.

Đây đều là tin đồn, Giang Lan cũng không biết cụ thể, có rảnh thì hắn có thể tìm người thích hợp hỏi một chút.

Muốn hỏi sư phụ, cũng phải tìm một cơ hội tốt.

Quá đột ngột, có thể sẽ có phiền phức.

Tưới chút linh dịch cho trứng thực vật và Hoa U Dạ, Giang Lan đi ra phía ngoài.

Bây giờ Hoa U Dạ và trứng thực vật đã khôi phục lại như lúc hắn hắn đi ra.

Mới vừa đi ra khỏi U Minh động, bỗng nhiên có một tin tức bay đến.

Là sư phụ truyền tin.

Giang Lan mở ra xem.

- Bí cảnh Đệ Ngũ Phong mở ra?

Giang Lan nhìn kỹ, sau đó phát hiện là nơi dành cho Kim Đan.

Hắn không phải đi lịch luyện, phải đi. . .

Lĩnh đội.

- Đây là vì muốn cho ta thêm uy vọng sao?

Đầu tiên Giang Lan nghĩ vậy, nhưng hắn thật sự không muốn.

Hắn muốn bản thân trở nên trong suốt thì hơn.

Tu vi mặt ngoài là Nguyên Thần sơ kỳ, tu vi ẩn giấu là Nguyên Thần trung kỳ, đúng là có tư cách lĩnh đội, nói phiền phức cũng không phiền phức.

Nhưng lĩnh đội sẽ bị chú ý.

Hắn vất vả lắm mới giảm cảm giác tồn tại xuống, bây giờ lại tăng lên.

Đến lúc đó lại được tốn thời gian trốn trên Đệ Cửu Phong.

Nhưng. . .

Hắn cũng không nghĩ nhiều.

- Mong sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn, biểu hiện càng bình thường, càng là quy củ, sẽ không làm cho người khác chú ý.

Ngược lại vẫn còn thời gian, sư phụ thông báo trước cho hắn.

Giang Lan không nghĩ nhiều nữa, không thể tránh được loại chuyện nhỏ nhặt này, chỉ có thể kiên trì.

Kim Đan Kỳ.

Đa số là đệ tử nhập môn năm, sáu mươi năm trước.

Người quen biết hắn có xác suất rất nhỏ.

Đương nhiên, những người này cũng chưa chắc đã biết mặt hắn, dù sao tu vi thấp đi xem đại điển sẽ không rõ ràng.

Hơn nữa đã nhiều năm như thế trôi qua.

Cho dù là người thấy rõ mặt hắn, cũng khó nhận ra hắn ngay.

Giang Lan đi về nơi để văn thư ở Đệ Cửu Phong, hắn muốn điều tra những thứ liên quan đến cảnh giới Tiên.

Chờ biết đại khái thì có thể tính đến bước tiếp theo.

Thuận tiện xem bản thân ở Đại Hoang thế nào.

Nhân Tiên đúng là rất mạnh, nhưng hắn vẫn cảm giác Nhân Tiên không an toàn như tưởng tượng.

Hắn vừa mới tấn thăng, tận mắt thấy ba Nhân Tiên chết đi, quay về gần Côn Luân thì thấy thêm một người.

Hôm nay người khác chết, ngày khác có thể là chính hắn.

Bỏ ra nửa ngày, Giang Lan mới dừng lại.

Văn thư ở Đệ Cửu Phong rất nhiều, nên hắn có thể hiểu được đại khái, cảnh giới Tiên là thế nào.

Phản Hư nhập Tiên môn, độ thiên kiếp mới có thể thành Nhân Tiên.

Mà Nhân Tiên chỉ là tầng thứ thấp nhất ở Tiên Nhân, cũng là lớp bình thường nhất.

Nhân Tiên chỉ là người có lực lượng và sinh mệnh đạt đến tầng thứ nhất định thôi, nhưng nhục thân vẫn ở phạm vi con người.

Chỉ đến lúc nào nhục thân được Tiên Lực thối luyện, mới có thể đạt đến đẳng cấp khác.

Nói cách khác, Nhân Tiên rất dễ giết.

Đánh lên, pháo hôi còn chưa đủ, chỉ có thể làm hậu cần.

- Cảm giác bên ngoài vẫn rất nguy hiểm.

Giang Lan gấp sách lại, khẽ thở dài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)