Tiểu Vũ đi từ trong bụi hoa ra, đưa kiếm gỗ cho Giang Lan.
- Lần này sư đệ đi rèn luyện có thuận lợi không?
Nàng cẩn thận nhấc chân lên, dường như đang lo lắng dẫm phải hoa dưới chân.
Những cây hoa do nàng chăm sóc.
- Xem như thuận lợi.
Giang Lan nhận kiếm gỗ rồi nói.
Đúng là Tiểu Vũ vẫn đợi hắn gia trì kiếm ý cho Trảm Long Kiếm, vẫn có cảm giác không hài hòa như cũ.
Nhưng hắn sẽ không từ chối.
- Sư đệ có đi đến nơi nào đông đúc không?
Giang Lan và Tiểu Vũ cùng nhau đi về phía sân vườn.
- Có đi, thuận tiện mua cho sư tỷ chút đồ.
Trên đường đi, Giang Lan thuận thế lấy đường hồ lô ra đưa cho Tiểu Vũ.
- Đường hồ lô?
Tiểu Vũ cầm hai xâu mứt quả, thử một miếng, sau đó khuôn mặt tràn đầy ý cười.
- Hóa ra là mùi vị này, cho ta hai xâu này sao?
- Ừm!
Giang Lan khẽ gật đầu.
Cũng không thấy có chút không thích hay chán ghét nào.
Thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng rồi.
Tiểu Vũ nhìn Giang Lan, nhắc nhở.
- Ta thật sự không phải trẻ con, trước đó ngươi thấy ta mới là ta thật sự. Còn như bây giờ là để tiện cho việc ra ngoài.
Tiểu Vũ đã giải thích điều này rồi.
Nhưng mà…
Dáng vẻ ăn đường hồ lô kia cảm giác khó mà thuyết phục nổi.
Đương nhiên, Giang Lan cũng không xem Tiểu Vũ là đứa trẻ.
Dáng vẻ bây giờ cũng không giống trẻ con, chỉ có cảm giác tính cách của nàng khá hồn nhiên.
Nếu là dáng vẻ bình thường thì không có cảm giác này.
Cao lãnh.
Trầm mặc ít nói.
Cách người ngoài ngàn dặm.
- Sư đệ đã gia trì hơn mười lần kiếm ý, có muốn ta dạy đệ Long Ngữ không?
Lúc này, Giang Lan đang ngồi gia trì kiếm ý Trảm Long Kiếm, còn Tiểu Vũ thì ngồi bên cạnh.
Nghe được lời đề nghị của Tiểu Vũ, Giang Lan do dự rồi gật đầu.
- Được.
Hắn từng học Long Ngữ, nhưng chỉ biết sơ qua, chưa nói là tinh thông.
Học xong cũng có nhiều chỗ tốt.
Có Tiểu Vũ ở đây, có thể không cần tu luyện, nên học Long Ngữ cũng không tệ.
- Vậy thì chúng ta bắt đầu học viết chữ, lúc đầu viết có thể sẽ hơi khó xem, dù sao thì văn tự của Long Tộc tương đối khó.
Tiểu Vũ nhìn Giang Lan, vừa cười vừa nói.
Giang Lan.
- …!
Sau đó lại viết một ít chữ.
Đã hơn năm mươi năm.
Năm tháng không để lại dấu vết trên người Tiểu Vũ, chẳng lẽ còn không xóa được một số chuyện không quan trọng sao?
Giang Lan im lặng không nói.
Bây giờ hắn đang gia trì kiếm ý Trảm Long Kiếm, tất nhiên không có thời gian học tập.
Đợi lần sau.
Hắn vừa quay về, còn cần làm rất nhiều chuyện.
Tối hôm đó.
Giang Lan đưa Tiểu Vũ rời khỏi Đệ Cửu Phong.
Trong lúc hắn nghĩ Tiểu Vũ muốn ngự kiếm về Dao Trì, nhưng nàng lại không đi.
Đứng yên tại chỗ nhìn hắn.
- Sư tỷ quên cái gì sao?
Giang Lan hỏi.
- Đưa cho ta.
Tiểu Vũ vươn tay, nói với Giang Lan.
Điều này làm cho Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
- Sư tỷ nói cái gì?
- Hàn Thu Kiếm của ta.
Tiểu Vũ nhắc nhở.
- Trước lúc ngươi ra ngoài, ta đã cho sư đệ mượn.
Nghĩ ra rồi.
Sau đó Giang Lan lấy Hàn Thu Kiếm ra, đặt trên tay Tiểu Vũ.
- Kiếm của sư tỷ.
Hắn không giải thích gì, trả đồ là được.
- Bây giờ ta về trước, lần sau đến sẽ dạy cho sư đệ viết Long Ngữ.
Tiểu Vũ vui vẻ chạy về phía Dao Trì.
Nhìn thấy Tiểu Vũ biến mất ở phía chân trời, Giang Lan đi về phía đỉnh Đệ Cửu Phong, xem sư phụ một chút, thuận tiện đưa rượu ngon và thịt bò kho tương cho sư phụ.
Tiểu Vũ xem như không ghét đường hồ lô, không biết sư phụ có thích hay không?
…
Tiểu Vũ đi về phía Dao Trì.
Trong miệng cắn đường hồ lô, tay cầm Hàn Thu Kiếm.
- Không hề có dấu vết sử dụng, là vì đi ra ngoài lịch luyện không dùng đến kiếm hay là không muốn dùng?
Trong lòng hơi nghi ngờ một chút.
Ngược lại, nàng mong Hàn Thu Kiếm có thể giúp đỡ Giang Lan đôi chút.
Nhưng thấy sư đệ cũng không giống như bị thương, thậm chí sắc mặt còn tốt hơn lúc chưa ra ngoài rất nhiều.
Có lẽ đã gặp chuyện gì đó, nhưng rất thuận lợi.
Cất kiếm đi, Tiểu Vũ tiếp tục ăn đường hồ lô.
Ăn có ngon không?
Không nói đến việc ngon hay không, nhưng nàng rất thích thứ này.
Có lẽ vì chưa từng có ai tặng cho nàng lễ vật.
Hoặc nói cách khác, chưa có ai tặng lễ vật thích hợp cho nàng.
Dù chỉ là món ăn rất đơn giản.
Những người khác đưa nàng sẽ không muốn.
Nhưng vị hôn phu tặng thì nàng có thể yên tâm nhận, đây là ý tốt thuộc về Giang Lan, nàng không muốn cô phụ.
Nhưng nếu là vật quý trọng thì phải đáp lễ.
Còn cái này thì không cần.
. . .
- Sư phụ, rượu.
Giang Lan đứng trên đỉnh Đệ Cửu Phong, đưa đồ vật cho sư phụ.
Mạc Chính Đông nhìn thấy bình rượu và thịt kho tương, trong chớp mắt không biết nên nói cái gì.
Không có sáng tạo.
Chẳng khác gì với hắn.
Lần trước hắn đưa trứng thực vật… Trứng sủng vật.
Lần thứ hai đưa Hoa U Dạ.
Còn đệ tử của hắn thì ngoài rượu ngon ra thì cũng là rượu ngon.
Lần này, hiếm thấy đi ra ngoài lịch luyện được một lần, mua thêm cho hắn thịt bò kho tương.
- Tặng thần nữ cái gì?
Mạc chính Đông cất rượu ngon và thịt bò kho tương, hỏi.
- Hai xâu mứt quả.
Giang Lan trả lời.
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, ngạc nhiên một lúc. Sau đó thấm thía nói.
- Vi sư không dạy ngươi được cái này, nếu rảnh thì ngươi đi học sư thúc Đệ Ngũ Phong hoặc sư thúc trên ngọn núi thứ ba đi.
Giang Lan.
- …!
Hắn chỉ đơn thuần tặng chút đồ.
Vì sao còn muốn đi học hai vị sư thúc kia?
Hơn nữa, mặc dù hai vị kia đều là tiên tử, nhưng mà…
Có lẽ là đấu sĩ Hoàng Kim Thánh đấy,
Nói đến việc này, Giang Lan lại nhớ đến Diệu Nguyệt sư thúc của Đệ Ngũ Phong từng bảo ngưỡng mộ sư phụ đã lâu.
Nhờ hắn làm mai mối.
Mà sư phụ cũng đang một thân một mình.
Có nên hỏi thử không?
- Cảm giác hơi bất ngờ, cần chờ thêm, đợi rõ ràng hơn đã.
Hắn đã thành Tiên, sư phụ cũng già rồi.
Quan tâm đến sinh hoạt của người lớn tuổi là việc nên làm.
Nhưng hắn quan tâm đến Diệu Nguyệt sư thúc hơn, lời của nàng nửa thật nửa giả khó phân biệt.
Có rảnh hoặc tìm lúc thích hợp có thể hỏi sư phụ về vấn đề tình cảm.
- Đi ra ngoài lịch luyện có thu hoạch gì không?
Mạc Chính Đông hỏi đến chuyện chính.
Mấy năm nói dài cũng không dài, nhưng rất quan trọng đối với Giang Lan, nên hắn muốn tìm hiểu một chút.
Ít nhất cũng muốn biết, phải chăng có thời cơ để thành Tiên không?
- Có ít thu hoạch, cũng có minh ngộ, con đường tương lai của đệ tử sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Giang Lan nhẹ giọng mở miệng.
Hắn đã thành Tiên, tương lai dù không dễ dàng, nhưng vẫn ổn thỏa hơn so với trước rất nhiều.
Có thể thuận lợi như vậy, chính là vì nhờ khí vận ngàn năm của sư phụ.
Mặc dù còn có thêm một viên Tạo Hóa Đan đánh dấu nhận được.
Nhưng viên Tạo Hóa Đan này chính là thời cơ quan trọng để hắn thành Tiên.
Mạc Chính Đông nhẹ gật đầu, như thế thì tốt rồi, chuyện còn lại cũng không cần phải hỏi.
- Sư phụ, đệ tử rất tò mò về một chuyện.
Giang Lan nhìn Mạc Chính Đông, mở miệng nói.
- Ông chủ khách điếm Cựu Tửu muốn lấy gì để trao đổi cuốn sách kia?
Hắn lấy cuốn sách kia ra.
Trên sách viết bốn chữ lớn: Hoa trong gương, trăng trong nước.
Nơi này còn có ghi chép về tâm thần khách điếm.
Giang Lan còn chưa nhìn, qua một thời gian ngắn nữa mới rảnh.
Hắn vừa quay về, cần làm rất nhiều chuyện.
- Cũng không có gì, chỉ cần tìm ít linh dược thối luyện cho cháu trai ông ta mà thôi.
Mạc Chính Đông khẽ lắc đầu.
Giang Lan cam chịu.
Dù nói rất loa qua.
Nhưng ông chủ khách điếm rất cường đại, vậy mà còn muốn nhờ sư phụ giúp.
Nghĩ thế nào cũng không đơn giản như lời của sư phụ.