Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 175: Cảm giác bị đối phương vũ nhục.

Chương Trước Chương Tiếp

- Là ngươi?

Chu Thư nhìn người đứng ở trước mặt hắn, có chút ngoài ý muốn.

Người này hắn không quen thuộc, nhưng có ấn tượng không nhỏ.

Là tiểu nhị của khách điếm Cựu Tửu.

- Chúng ta không mua rượu, không cần xem sắc mặt của ngươi.

Bên cạnh, Lộ Thiên nói.

Tu vi Trúc Cơ hiện ra, giống như muốn tạo áp lực cho Giang Lan.

Đúng vậy, người đứng trước mặt bọn họ chính là Giang Lan.

Những người khác hắn không quen, tùy tiện bắt chuyện dễ dàng tạo nên xung đột không cần thiết.

Hai người kia đã từng gặp, vậy thì vấn đề không lớn.

Nhưng nghe lời của hai người, có vẻ sự tức giận khi mua rượu vẫn luôn còn ở đó.

Có lẽ nguyên nhân vì Tiểu Vũ đi.

- Muốn nhờ hai vị giúp một chuyện.

Giang Lan nói khẽ.

- Không rảnh, đừng chặn đường chúng ta.

Giang Lan nói khẽ.

- Sư muội, khoan đã!

Chu Thư nhìn Giang Lan, nói.

- Hôm nay ta tấn thăng Kim Đan, tâm trạng không tệ. Cứ nói thử xem ngươi muốn gì. Ta sẽ xem thử có giúp được ngươi không?

Lộ Thiến không vui, nhưng cũng không nói gì thêm, dù sao cũng là nhân vật nhỏ, nàng tội gì.

- Lâu rồi ta không ra ngoài, không có tiền. Ta muốn dùng linh thạch đổi năm đồng tiền.

Giang Lan bình tĩnh nhìn hai người, nói.

Nếu như không đồng ý, đương nhiên hắn sẽ không nhiều lời.

Đổi người khác là được.

- Tiền đồng không có nhưng có vàng, cho ngươi.

Nói xong, Chu Thư đưa cho hắn một khối vàng.

- Do hôm nay ta vui vẻ nên thưởng cho ngươi, không cần cám ơn.

- …!

Cầm vàng trong tay, Giang Lan trầm mặc, sau đó lại hỏi.

- Có bạc không?

- Khẩu vị không nhỏ.

Nói xong, Chu Thư lại cho Giang Lan bạc vụn.

Cuối cùng định rời đi.

- Xem như hôm nay làm việc tốt.

- Lần sau nhìn thấy chúng ta thì khách khí một chút.

Lộ Thiến nói với Giang Lan, sau đó muốn rời khỏi theo Chu Thư.

Nhưng bọn họ vừa định đi, nhưng bị Giang Lan ngăn lại.

Sau đó hắn đặt một viên linh thạch lên tay Chu Thư, nói khẽ.

- Đây là linh thạch của ngươi.

Vừa dứt lời, Giang Lan quay người rời đi.

Chu Thư nhìn theo Giang Lan, ngạc nhiên nói.

- Người này làm sao vậy? Cho vàng cũng không muốn?

- Hình như chúng ta đã lời rồi.

Lộ Thiến mở miệng nói.

- Hắn thưởng cho chúng ta sao? Ta cảm giác bị vũ nhục.

- Ta cũng vậy.

Hai người cảm thấy tức giận, nhưng hôm nay còn có việc, không muốn chấp nhặt với Giang Lan.

Sau đó đi về phía khác.

- Nghe nói Long Tộc và Yêu Tộc sắp phân chia thắng bại, không biết ảnh hưởng gì đến chúng ta không? Nếu không thì quay về là xong rồi.

- Không biết, nhưng không đi được lần đại điển kia thật đáng tiếng, nếu không đã có thể nhìn thấy thần nữ rồi.

- Người đi ra ngoài làm nhiệm vụ đều cảm thấy đáng tiếc, nhưng lúc đó chúng ta quá yếu, không ra ngoài cũng chưa chắc đã nhìn thấy.

- Cũng vậy, có lẽ còn có cơ hội khác gặp một lần.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa xa.

Đầu tiên Giang Lan quay về chỗ bán kẹo hồ lô, mua được hai xâu mứt quả.

Đặt đường hồ lô vào trong hồng hồ lô, hắn còn muốn mua ít đồ cho sư phụ nữa.

Đi dạo một vòng, cũng không tìm được vật gì thích hợp.

Cuối cùng, hắn quyết định mua cho sư phụ một bình rượu ngon.

Sau đó mua thêm hai cân thịt bò kho tương.

. . .

Khách điếm Cựu Tửu.

Thiếu niên đang quét dọn sàn nhà.

- Gia gia, nghe nói Thiên Nhân Tộc và Thiên Vũ Phượng Tộc đang đánh nhau, có phải vậy không?

- Đánh nhau, nhưng chỉ là trò nhỏ, không đến mức ngươi chết ta sống.

Ông chủ chuẩn bị rượu ngon, nói.

- Ta có thể đến xem thử không?

Thiếu niên hỏi.

- Đi chịu chết sao?

Ông chủ không ngẩng đầu lên, nói.

- Bây giờ ta đã rất mạnh rồi, Nhân Tiên cũng không thể bắt được ta.

Thiếu niên đáp.

Ông chủ ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia, cười nói.

- Người như ngươi là hạng chót trong Đại Hoang. Ngay cả làm bia đỡ đạn cũng không đủ dùng. Chờ ngươi hoàn thành được hẹn ước lúc trước thì muốn làm gì cũng được.

Nói xong, ông chủ tiếp tục cúi đầu chuẩn bị rượu ngon.

- Cái kia…

Thiếu niên còn muốn nói gì, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị ông chủ cắt đứng.

- Nha đầu Thiên Vũ Phượng Tộc chướng mắt ngươi. Đừng suy nghĩ nhiều.

Thiếu niên.

- …!

Hắn không phục, dù sao chờ đi vào tâm cảnh của đại ca ca rồi, muốn làm gì, gia gia cũng không thể ngăn cản được.

- Đại ca ca?

Trong lúc thiếu niên còn nghĩ làm sao mới đi vào tâm cảnh của Giang Lan được, vừa vặn nhìn thấy Giang Lan xuất hiện ở cửa chính.

Đúng vậy, Giang Lan đã quay về.

Hắn mua ít đồ ở Bình Thiên Thành, đã qua hai tháng rồi.

Hắn dùng pháp thuật phong đường hồ lô lại, sẽ không bị hư.

Chào hỏi thiếu niên xong, Giang Lan đi đến trước quầy.

- Ông chủ, một bình rượu ngon.

Hắn thuận tiện trả tiền.

- Đến vì tâm thần khách điếm?

Ông chủ nhận linh thạch, bình tĩnh hỏi.

- Mong ông chủ chỉ bảo một hai.

Giang Lan cúi đầu, cung kính nói.

- Rượu của ngươi.

Ông chủ đưa cho Giang Lan một bình rượu ngon.

Sau đó lại lấy một quyển sách ra, đưa cho hắn.

- Để một lão đầu như ta phải chỉ dạy cần một cái giá rất lớn, vật này nhìn như không có gì, nhưng ngươi không trả nổi. Ta sẽ tìm sư phụ ngươi. Yên tâm, không ảnh hưởng gì đến sư phụ ngươi đâu. Ngày thứ hai khi ngươi rời khỏi ta đã tìm hắn rồi. Bây giờ đã trả hết.

Giang Lan rất ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận sách.

Hắn cảm ơn một tiếng rồi quay người rời đi.

Giang Lan muốn quay về hỏi sư phụ phải trả giá thế nào.

Lần sau không thể đến nhờ ông chủ khách sạn nữa, dù hỏi cũng phải nói rõ ràng, nếu giá cả hắn trả được thì vẫn tốt hơn.

Hắn đã trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện có thể tự mình xử lý.

Không cần làm phiền đến sư phụ.

Giang Lan rời đi, thiếu niên còn chưa kịp chuẩn bị đậu phộng.

- Gia gia, ta cảm thấy khoảng hai năm nữa thì có thể đi vào tâm cảnh của đại ca ca. Đến lúc đó nhờ ngươi mời hắn đến quán chúng ta một chuyến.

Bỗng nhiên thiếu gia kia nói.

Ông chủ dùng ánh mắt có thâm ý nhìn thiếu niên kia.

Can đảm lắm.

Sau đó hắn nhìn Giang Lan rời đi.

- Tinh thần rất khác với trước, chuyến đi này không giống với lúc trước.

- Mỗi lần gặp nhau cách không lâu, nhưng cảm giác hắn đã đi được rất xa.

- Không biết tương lai sẽ có thành tựu thế nào.

. . .

. . .

Rời khỏi khách điếm, Giang Lan trực tiếp quay về Đệ Cửu Phong.

Đã rời khỏi đây bốn năm rồi.

Rất lâu.

Kiếm ý Trảm Long Kiếm của Tiểu Vũ có lẽ cũng đã quá hạn, không biết có ảnh hưởng gì đến nàng không.

Vốn định quay về trong ba năm, tiếc là đã chậm hơn một năm rồi.

Đoạn đường này không hề có khó khăn trắc trở, Giang Lan về đến Đệ Cửu Phong, đi vào rừng đào trước.

Hắn đi từng bước vào trong, muốn về xem nhà một chút rồi đi gặp sư phụ, cuối cùng thông báo với Tiểu Vũ rằng hắn đã quay về.

Nhưng khi hắn đi đến gần nhà.

Phát hiện bây giờ là mùa hoa nở.

Hắn nhanh chóng thấy được một bóng người xinh đẹp, ngồi trước bụi hoa.

Quần áo màu xanh ngọc, tóc đuôi ngựa đơn giản, thanh tú dễ thương.

Tiểu Vũ nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Giang Lan, nàng cười tươi.

Dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười thật chói mắt.

- Hoa trong vườn nở rồi, ta đang nghĩ là thời tiết thật đẹp. Không ngờ lại đợi được sư đệ quay về.

Hoa trong vườn nở, mùi thơm phả vào mũi.

Gió nhẹ thổi bay cánh hoa, cũng làm sợi tóc của Tiểu Vũ bay lên, làm trái tim của Giang Lan rung động.

Hắn nhìn Tiểu Vũ, cười nói.

- Sư tỷ, đã lâu không gặp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)