Giang Lan trầm mặc nhìn Mâu Thanh Hà.
Có thể hiểu được.
Hắn tồn tại ảnh hưởng đến Thiên Nhân Tộc.
Dù là hắn không có được Thiên Nhân Tâm Kinh, dù hắn không có suy nghĩ muốn tu luyện.
Nhưng hắn có tư cách này, có khả năng có được.
Vậy thì đã có khả năng uy hiếp đến Thiên Nhân Tộc.
Thiên Nhân Tâm Kinh, thuộc về Thiên Nhân Tộc.
Nếu người ngoài có được thì sao?
Đáp án khó đoán được, nhưng địa vị của Thiên Nhân Tộc sẽ bị khiêu khích.
Đây không phải là vấn đề hắn có muốn hay không, mà chính là hắn có thể hay không?
Chỉ cần có thể, vậy suy nghĩ không còn quan trọng nửa.
Chỉ đến khi hắn không còn tồn tại, bọn họ mới có thể kê cao gối mà ngủ.
Giống với việc người xa lạ lấy được chìa khóa nhà mình, không thể trông cậy vào việc đối phương có muốn đến hay không được.
Dù đối phương không muốn đến, nhưng trong tay hắn vẫn có chìa khóa.
Trong tình huống bình thường, hoặc là lấy lại chìa khóa, hoặc đổi khóa khác.
Nhưng nếu không có cách nào lấy lại, cũng không thể thay đổi ổ khóa, vậy thì…
Giống như việc dù thay đổi mật mã thế nào thì đối phương cũng đoán ra.
Có thể loại bỏ được mật mã từ trong đầu đối phương sao?
Đáp án là không thể.
Vậy thì làm cho người này mãi mãi biến mất là được.
Bây giờ giống như Giang Lan biết mật mã, mà người trong tòa nhà đó đều muốn lấy mạng hắn.
Nếu Giang Lan muốn chấm dứt chuyện này, thì không thể trông chờ vào việc đối phương nghĩ thông suốt được.
Chỉ có thể…
Tiễn cả nhà họ lên đường.
- Thiên Nhân Tộc mạnh bao nhiêu?
Giang Lan bình tĩnh nói.
Bây giờ hắn đã là Nhân Tiên, không biết có tư cách biết không?
Có lẽ là không.
- Những Nhân Tiên như ngươi và ta đều không thể biết rõ được.
Mâu Thanh Hà nói.
- So sánh với Côn Luân thì sao?
Giang Lan lại hỏi.
Mâu Thanh Hà nhìn Giang Lan, nhỏ giọng giễu cợt.
- Vì sao ngươi không hỏi sư phụ ngươi? Hỏi một Nhân Tiên như ta thì biết được gì?
Nghe lời nói của Mâu Thanh Hà, trong lòng Giang Lan vẫn không có gợn sóng, hắn chỉ mở miệng lần nữa.
- Sau khi ngươi chết, người Thiên Nhân Tộc sẽ tiếp tục đến chứ?
- Không có khả năng từ bỏ, ngươi đi lên Thang Thiên Thê, cũng là bước đi sai lầm nhất.
- Nếu thứ đó quan trọng như thế, vậy sao lại bảo ta đi?
- Bởi vì từ trước đến nay chưa từng có người ngoài nào có thể phát động thang trời, chứ đừng nói là đi lên, ngươi đi lên Thang Thiên Thê đã làm cho chúng ta kinh hãi.
Ngừng tạm, Mâu Thanh Hà lập tức hỏi.
- Có phải Mâu Hưu là do ngươi giết?
- Tự mình đi hỏi đi.
Giang Lan nhẹ giọng nói, từng bước một đi đến gần Mâu Thanh Hà.
Nhìn thấy Giang Lan đến gần, Mâu Thanh Hà nhăn mặt.
- Tu vi của ngươi chưa đến viên mãn, muốn giết ta rất khó. Mà ta đã mở pháp bảo ra, không lâu sau tiền bối trong tộc sẽ đến kiểm tra. Ngươi không trốn đi trước sao?
- Sẽ trốn, nhưng trước đó…
Giang Lan đi đến trước mặt Mâu Thanh Hà, nhẹ nhàng nói.
- Trước đó ta phải đưa ngươi đi đoàn tụ với mấy người kia đã, một mình ngươi đi sau rất cô đơn.
- Khốn Tiên Thằng không đủ giết ta.
Mâu Thanh Hà nhanh chóng nói.
Hắn hơi lo lắng, nhìn đối phương thôi đã có cảm giác sợ hãi.
Dường như đại kiếp sắp đến.
- Đúng là Khốn Tiên Thằng không đủ giết ngươi, nhưng mà…
Giang Lan vươn tay, chụp vào pháp bảo phòng ngự của đối phương, rót đầy Cửu Kiếp Lực.
Lúc này, kiếp ảnh sinh ra, khí tức hủy diệt xuất hiện ở trong lòng bàn tay Giang Lan.
Lúc này, bàn tay chứa đầy khí tức hủy diệt chộp vào trên pháp bảo phòng ngự của Mâu Thanh Hà.
- Nhưng ta không nghĩ muốn dùng Khốn Tiên Thằng giết ngươi.
Cửu Kiếp Lực của Giang Lan bắt đầu bạo phát, Mâu Thanh Hà có cảm giác bản thân ở trong đại kiếp.
Dường như tất cả phòng ngự đều không thể ngăn cản được kiếp nạn buông xuống.
Ầm!
Nhưng chỉ một giây sau, hắn cảm giác phòng ngự của mình bị phá tan một kẽ hở.
Lực lượng lao nhanh đến.
Dường như ở cuối chân trời có một nhân vật đáng sợ đang đạp không bước đến, mang theo kiếp nạn cho nhân gian.
Khuôn mặt của Mâu Thanh Hà trở nên hoảng sợ.
- Sao có thể như vậy?
Một giây sau, Giang Lan chộp tay vào đầu hắn, Mâu Thanh Hà muốn trốn, nhưng không thể nhúc nhích được.
Thực lực của đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Ta đã điều tra, ngươi không thể mạnh như thế được. Điều ngày không hợp lý.
- Nghe đến Thái Thượng Thiên không?
Giang Lan vẫn đặt tay lên đầu Mâu Thanh Hà.
- Phía trên Thiên Nhân là Thái Thượng… Ngươi… Chẳng lẽ…
Oanh!
Mọi thứ trở nên yên tĩnh.
- Xuống dưới rồi cũng có thể nói chuyện phiếm.
Giang Lan nhìn sương máu, nói nhỏ.
Thiên Nhân Tộc là một tồn tại phiền phức, chỉ cần hắn đủ mạnh, trên lý thuyết thì bọn họ sẽ không dám dây vào.
Nhưng hắn không mạnh.
Đừng nói là tu vi mặt ngoài, cho dù là bây giờ, vẫn chưa đủ vào mắt đối phương.
Nhưng sẽ còn phái người mạnh hơn đến sao?
Nơi này cách Côn Luân rất gần, nếu người mạnh hơn đến thì sẽ nhanh chóng đầu một nơi, thân một nẻo ngay.
Sau đó Giang Lan không quan tâm đến chuyện này nữa, hắn trực tiếp biến mất.
Những người này chết rồi, có lẽ Thiên Nhân Tộc sẽ để mắt đến hắn hơn/
Diễn toán về hắn sẽ đạt đến một độ cao mới, không biết Nhất Diệp Chướng Mục có giấu diếm được đối phương không.
Có thần thông thượng vị rồi, hắn cũng cảm giác Nhất Diệp Chướng Mục không đủ dùng.
Nhưng hắn đã là Nhân Tiên, dù có người tính toán thì cũng sẽ phát hiện ra.
Trước mắt không có vấn đề gì.
Mặc dù Mâu Thanh Hà nói sẽ có người kiểm tra, dù hắn không tin nhưng vẫn nên rời khỏi đây trước.
Còn việc dùng chuyện này để uy hiếp hắn, hắn đã làm cho đối phương thấy mặt, trốn còn có ý nghĩa gì nữa?
Đương nhiên phải diệt khẩu trước.
Giang Lan rời đi, tất cả trận pháp đều biến mất, dường như chưa bao giờ được bố trí.
Trận pháp che giấu thiên cơ cũng biết mất.
Người Thiên Nhân Tộc tính ra chỗ này, điều này nói lên rằng trận pháp che giấu thiên cơ đã không còn hiệu quả nữa rồi.
Giang Lan đi rất xa, đổi một trấn nhỏ khác.
Là Bình Thiên Thành, cách Côn Luân nửa tháng ngày đi đường.
Đây là một thành thị rất phồn hoa, có tồn tại quyền quý.
Nhưng đối với Giang Lan thì không có gì khác nhau.
Đi dạo phố còn phải quan tâm đến những thứ này sao?
Đường đi rất lớn, người đông đúc, cảnh tượng phồn hoa.
Dưới chân là gạch men sứ sang trọng.
Ở trấn nhỏ Thanh Thành chỉ dùng đá tảng để làm nền, không thể so sánh được.
Mặc dù có nhiều người đi lại, nhưng vì đường phố rộng nên không có cảnh tượng chen chúc.
- Nơi này có không ít tu tiên giả.
Đi trên đường, Giang lan cảm giác xung quanh có không ít người không tầm thường.
Đi dạo một lúc, hắn thấy được đường hồ lô.
Đứng nhìn một lúc, Giang Lan bước đến.
Mua cái này đi.
- Ông chủ, lấy cho ta… hai chuỗi hồ lô.
- Được ngay, một chuỗi ba đồng tiền, hai chuỗi lấy năm đồng.
Ông chủ trung niên mở miệng nói.
Sau đó đưa hai chuỗi mứt cho Giang Lan.
Nhìn đường hồ lô, Giang Lan không cầm lên ngay.
- Chờ ta một chút.
Ông chủ gật đầu.
Hắn không cảm thấy đây là một khách hàng không trả nổi tiền, nhìn cách ăn mặc, cũng không phải người bình thường.
Giang Lan quay đầu nhìn xung quanh, muốn tìm người đổi tiền.
Hắn không có tiền.
Có lẽ đối phương sẽ nhận linh thạch, nhưng lòng người hiểm ác.
Linh thạch đối phương có lẽ chịu thu, nhưng là nhân tâm hiểm ác.
Nếu người bình thường lấy linh thạch, sợ rằng chưa về đến nhà đã không còn cả người.
Chỉ liếc nhìn một chút, Giang Lan đã tìm được người, là một nam một nữ.
Hắn từng gặp mặt.
- Lần này quay về gặp phụ thân, ta muốn mua hai trăm viên Ích Thọ Đan. Có lẽ mua được.
Chu Thư nói với Lộ Thiến tiên tử bên cạnh.
- Sư huynh đã bước vào Kim Đan, có lẽ sẽ không có vấn đề.
Lộ Thiến tiên tử vừa cười vừa nói.
Tuổi còn trẻ đã là Kim Đan, đây chính là thiên tài.
Có rất ít người muốn đắc tội với người có tiềm lực.
Bọn họ vốn đang rất vui vẻ, nhưng bỗng nhiên dừng lại, có người chặn đường bọn họ.