Là một tiệm trang sức bình thường.
Giang Lan nhìn một vòng bên trong, cũng không biết nên mua cái gì.
Trên người Tiểu Vũ cũng không đeo gì cả.
Mà có nhiều thứ cũng không thích hợp tặng.
Giữa bọn họ vẫn có quan hệ sư tỷ sư đệ, không thay đổi nhiều.
- Có lẽ nên tặng ít đồ chơi ích trí.
Bây giờ Tiểu Vũ còn nhỏ, mặc dù không phải là bé gái, nhưng tính cách vẫn còn nhỏ.
Nghĩ như vậy, Giang Lan rời khỏi tiệm trang sức.
Sau đó trực tiếp đi về phía cầu Đông Lộ.
Đầu tiên giải quyết Thiên Nhân Tộc, đợi mấy tháng lại mua, sau đó quay về.
Mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng cũng chẳng sao.
Chẳng có tác dụng gì lớn cả, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thỏa hơn.
Lúc Giang Lan đi đến cầu Đông Lộ, nhìn thấy thâm uyên vô tận.
- Có lẽ là nơi này.
Nghĩ như vậy, hắn nhảy xuống, hắn đã là Nhân Tiên hậu kỳ, dù đi xuống cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng vẫn phải cảnh giác.
Phản Hư viên mãn trực tiếp lên đến Nhân Tiên hậu kỳ, loại cảm giác mạnh lên đột ngột này làm cho hắn cảm giác chẳng hề sợ hãi những người Thiên Nhân Tộc kia nữa.
Vô thức khinh thường mọi người, điều này rất nguy hiểm.
Càng như vậy, lá gan càng lớn hơn.
Lá gan lớn không có nghĩa là sẽ không cảnh giác người khác, khinh thường kẻ địch của mình.
Dù đi bộ cũng có cảm giác ngạo mãn,
Cuối cùng hắn trở thành kẻ bị đánh chết.
Vì thế, Giang Lan không dám thả lỏng, hắn có thể ẩn giấu tu vi, những người khác cũng có thể.
Gặp nhiều người như vậy, ít hay nhiều thì bọn họ sẽ đều có át chủ bài.
Chỉ là những người kia đều chết quá nhanh, chưa có thời gian để sử dụng.
Rơi xuống rất lâu, hắn phát hiện được một sơn động, bên trong không có ai, nhưng vẫn còn khí tức.
Lúc đi vào, chỉ thấy một cái bàn.
- Không ở đây?
- Hoặc là đã đổi chỗ.
Thám tử chết rồi, bọn họ sẽ đổi cũng không phải là không được.
Cuối cùng Giang Lan đứng đợi ở ngoài cửa động.
Chờ sáu tháng, nếu sau sáu tháng không ai đến thì hắn sẽ rời đi.
Đối phương quá mạnh cũng rời đi.
. . .
Bốn tháng sau.
Trong trấn nhỏ Thanh Thành, Mâu Thanh Hà dẫn người đi về dưới cầu Đông Lộ.
- Căn cứ lời nhắc nhở ở trong tộc, có lẽ dưới Cầu Đông Lộ sẽ có phát hiện mới.
Mâu Thanh Hà cau mày nói.
- Có lẽ Đông Quách Dương bán chúng ta rồi.
- Đông Quách Dương bị đánh chết trong chớp mắt, người mà hắn mời đi cũng như vậy. Mặc dù không biết những người đó có tu vi gì, nhưng cũng không kém.
Mâu Hân cảm thấy hơi lo lắng.
- Có phải do Giang Lan rất mạnh không?
- Người trong tộc đang tính toán, nhưng không tính đến chỗ Giang Lan. Có thể là do có người đang bảo vệ hắn. Mà đối phương có khả năng đang ở dưới cầu Đông Lộ chờ chúng ta.
Mâu Thanh Hà cảnh giác nói.
- Không biết rõ thực lực của đối phương, nhưng chỉ cần không phải là Chân Tiên, thì không có khả năng giết được chúng ta.
Hắn có pháp bảo trong tộc ban cho, có thể ngăn cản công kích dưới Chân Tiên.
Có lẽ Nhân Tiên viên mãn có thể đánh tan được, nhưng sẽ mất không ít thời gian.
- Từ khi trong tộc biết Giang Lan đi lên thang thiên thê, vẫn đau đầu, muốn giết hắn mới yên lòng. Mong là lần này có thể đánh chết hắn luôn.
Có người nói.
Những người khác cũng gật đầu.
Nhưng không ai cảm thấy lạc quan, vì thân phận đối phương không tầm thường. Chắc chắn Côn Luân cũng không dễ dàng làm cho bọn họ thành công.
Nên khi nhận nhiệm vụ này, mọi người đã chuẩn bị tinh thần để chịu chết.
Thành công thì tương lai đầy ánh sáng, còn thất bại thì một nắm cát vàng.
Tiên lộ cũng như vậy.
Lúc đi đến Cầu Đông Lộ, mặt mũi Mâu Thanh Hà nhăn lại, hắn có một cảm giác mãnh liệt, sau đó nới với Mâu Hân.
- Mâu Hân rời khỏi đây trước, nếu ba ngày sau ba người chúng ta không đi ra thì đã chết. Quay về với tốc độ nhanh nhất. Nhắc người trong tộc phái Nhân Tiên đến, trực tiếp nhờ người mạnh nhất ra tay. Ta có một dự cảm xấu.
- Dự cảm của ngươi là đúng, nhưng không cần quay về nữa. Không kịp rồi.
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ sau lưng bọn họ.
Sau đó năm người Mâu Thanh Hà bị một cỗ lực lượng kéo xuống thâm uyên.
Không cho bọn họ thời gian phòng ngự.
Đầu tiên Mâu Thanh Hà mở pháp bảo ra, cố gắng chống lại.
- Là Nhân Tiên, nhưng không phải Nhân Tiên bình thường, ta mở đường giúp các ngươi, trốn.
Oanh!
Lực lượng của Mâu Thanh Hà bạo phát, hắn đang mở đường cho bốn người kia.
Mượn lực lượng của pháp bảo, mặc dù hắn chỉ vận dụng được một chút sức mạnh Nhân Tiên thôi, nhưng đã có thể phá vỡ được lực lượng dẫn dắt kia rồi.
Oanh!
Sau khi lực lượng đánh ra, tốc độ bọn họ rơi xuống trở nên chậm lại.
Mà vết nứt bỗng nhiên xuất hiện, có khả năng bị phá vỡ.
Lực lượng của Mâu Thanh Hà mạnh thêm, cũng gắng sức hơn.
Những người khác cũng không do dự, ra tay đánh vào vết nứt.
Ầm!
Dưới sự liều mạng của cả năm người, cuối cùng cũng phá vỡ được lực lượng giam cầm.
Lồng giam bị phá một lỗ hổng, trong lòng bọn họ vui vẻ, có thể trốn được.
- Trốn!
Mâu Thanh Hà kêu to, hắn muốn chặn hậu.
Nhưng…
Ngay khi đám người muốn chui ra khỏi lỗ hổng, đón chào bọn họ chính là một quyền bao trùm toàn bộ sinh mạng.
Oanh!
Sương máu trực tiếp phiêu tán, rơi vào trên người Mâu Thanh Hà.
Nở rộ như pháo hoa.
Mâu Thanh Hà sững sờ, nhưng hắn không dám do dự, bản thân cũng muốn bỏ chạy.
Chỉ còn lại mình hắn, không cần lo lắng điều gì, ra sức trốn đi là được.
- Ta cảm thấy thực lực Nhân Tiên của ngươi không giữ được ta.
Hắn vừa dứt lời, giọng nói lạnh như băng phía sau đã vang lên.
- Đúng là có pháp bảo thì rất tốt.
Cùng lúc với giọng nói kia, một sợi Khốn Tiên Thằng xuất hiện.
Khốn Tiên Thằng trực tiếp luồn qua pháp bảo của Mâu Thanh Hà, trói chặt hắn lại, kéo về phía sau.
- Khốn Tiên Thằng? Sao ngươi lại có?
Mâu Thanh Hà hoảng sợ.
Hoảng sợ về lai lịch của pháp bảo, cũng hoảng sợ vì tình cảnh của mình.
Hắn không trốn thoát được.
Chỉ trong một hô hấp, hắn đã bị kéo vào trong động.
Ầm!
Mâu Thanh Hà bị vứt xuống mặt đất, trên người hắn còn có pháp bảo phòng ngự, dường như dưới Chân Tiên khó có thể đánh tan.
Vừa rơi xuống đất, hắn thì giật giật người, đứng lên.
Lúc này hắn nhìn ra cửa, ở đó có một bóng người quỷ dị như đi từ trong bóng tối ra.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Lấy thực lực của hắn, vậy mà không thể nào thấy rõ khuôn mặt của đối phương, thậm chí là tu vi.
- Người mà ngươi muốn tìm.
Giang Lan đi từ trong bóng tối ra, khuôn mặt cũng lộ ra ngoài, hắn nhìn Mâu Thanh Hà, nói.
- Rất giật mình sao?
Nhìn khuôn mặt thấy nhiều trên bức họa, Mâu Thanh Hà vô thức lùi về sau một chút.
Không thể nào!
Đối phương không có khả năng mạnh như vậy.
Người giả?
- Ngươi, là Giang Lan?
Mâu Thanh Hà hỏi.
- Muốn hỏi ngươi vài vấn đề.
Giang Lan không trả lời.
Lúc này xung quanh người hắn có rất nhiều trận pháp, nếu có người đến gần, hắn sẽ rời đi ngay.
Đương nhiên, trước đó phải lấy mạng người này.
- Ngươi tu luyện Thiên Nhân Tâm Kinh?
Mâu Thanh Hà không dám tin tưởng.
Chuyện bọn họ luôn lo lắng đã thành sự thật?
- Các ngươi muốn giết ta là vì chuyện này sao?
Giang Lan nói khẽ.
- Nhưng ta không biết Thiên Nhân Tâm Kinh là cái gì, nhưng ta nghe nói muốn luyện Thiên Nhân Tâm Kinh thì phải luyện Thiên Nhân Vong Tình. Loại này tâm pháp có cho ta, ta cũng không muốn tu luyện. Thiên Nhân Tộc hỏi cũng không hỏi, chỉ vì cái này mà không cho ta sống sót được?
- Nằm cạnh giường ta, sao lại có thể cho người khác ngủ say?
Mâu Thanh Hà trầm giọng nói.