Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 172: Đi côn lôn khiêu chiến tỷ phu

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi, có muốn không?

Trong nháy mắt khí nghe được lời này, Ngao Mãn giật nảy mình.

Hắn vô thức lui về sau hai bước.

Ngay cả Phượng Thiên Kích trong tay cũng bị hắn ném lên trên mặt đất, tỏ vẻ bản thân không hề có ý muốn ra tay.

Thật là đáng sợ.

Mà hắn đã nhìn ra.

Người này dùng một quyền giết địch.

Chẳng phải là người trước đó sao? Nhân loại một quyền đánh nát Hồng Long kia?

Đã lâu như thế rồi mà người này vẫn còn ở đây, may mà vừa rồi hắn không có ý nghĩ ra tay.

Nếu không phải vậy, có lẽ bây giờ nằm trên đất có thêm hắn nữa.

Ngao Mãn nuốt nước miếng một cái, người này là đang hỏi hắn có muốn cướp phải không?

Nếu trả lời muốn, có phải hắn sẽ giống với đám người Hỏa Chích luôn không?

Vậy thì ai mà dám?

Nhân loại này làm Ngao Mãn cảm nhận được sự khủng bố cực hạn, dường như sự tồn tại của đối phương đã là một kiếp nạn rồi.

Khó có thể né tránh được.

Hắn đứng ở đó đã là một loại uy hiếp, đừng nói đến chuyện mở miệng.

- Vị đạo hữu này, bình tĩnh lại được không?

Ngao Mãn lập tức cười nói.

- Ta chưa từng động tay động chân gì với đạo hữu.

Bây giờ Ngao Mãn rất sợ hãi nhân loại này sẽ trực tiếp đánh đến, như vậy thì có lẽ hắn sẽ phải chết ở chỗ này.

Có thể chạy thoát được không?

Hắn cũng không biết.

Nhưng vừa rồi thấy tốc độ của đối phương không hề tầm thường, nên hắn cũng không có chút lòng tin nào.

Vì thế, nếu không cần thiết thì hắn sẽ không làm ra hành động bất ngờ nào.

Yêu tộc vừa rồi không được chọn.

Hai người đều không phải là Yêu Tộc có tốc độ nhanh, nếu không giết chết Giang Lan, chẳng khác nào đang chờ chết.

Mặc dù có phản kháng cũng giống vậy.

Nhưng nếu không có khả năng trốn thì phải làm gì?

Cầu xin tha thứ sao?

Mà Thụ Yêu phía trước, ngay cả cơ hội mở miệng cũng chẳng có.

Tên nhân loại này ra tay tàn nhẫn, không có chút kẽ hở nào.

Nếu không cẩn thận thì, Bát Thái Tử Long Tộc là hắn sẽ tráng niên mất sớm.

Giang Lan nhìn người này, cũng không có ý nghĩ trực tiếp đánh chết đối phương.

Long Tộc và Yêu Tộc là kẻ địch của nhau, hắn giết Yêu Tộc thì đối với Long Tộc không có chỗ xấu.

Mà người này không ra tay, không tiện giết hắn luôn.

Nghe những lời bọn họ nói chuyện với nhau, đối phương còn là Bát Thái Tử Long Tộc, điều này rất phiền phức.

Long Tộc điều tra ra là một chuyện, quan trọng hơn là có lẽ người này có khả năng quen biết Tiểu Vũ.

Rất có thể là huynh muội hoặc là tỷ đệ.

Hắn không thể tùy tiện giết đối phương.

Nhưng lời vừa rồi của Giang Lan là thật, Thanh Y Thủy Hoa không thể để lại.

Nếu Long Tộc này còn sống quay về thì sẽ có khả năng bị phát hiện.

Đây không phải là vật phẩm tiêu hao.

Linh dược này có tác dụng trong thời gian dài, mà lực phòng ngự lại cực kỳ đặc thù, thuật pháp bình thường không thể mang đến cho nó tổn thương trí mạng được.

Nếu không vì vậy thì những người này cũng không đến mức ra tay không kiêng kị gì như vậy.

- Ngươi, không muốn sao?

Giang Lan lại hỏi lần nữa.

Hắn đang lắng lực lượng lại.

Cửu Kiếp Lực đúng là làm cơ thể bị tổn thương.

Nếu như Yêu Tộc cấp bậc như vừa rồi có thêm mấy con nữa thì hắn sẽ phải bỏ chạy rồi.

Lực lượng của Cửu Kiếp Lực mạnh mẽ, nhưng không thuận buồm xuôi gió như Cửu Ngưu Lực.

- Có thể lấy?

Ngao Mãn thử hỏi.

Đối phương hỏi hai lần, có lẽ không phải đang dẫn dụ hắn đâu.

- Có thể.

Giang Lan gật đầu.

- Nhưng…

Hắn không nói hết câu, nhưng có lẽ đối phương cũng hiểu được.

Giao dịch phải có giá.

- Ta hiểu, ta sẽ bỏ một cái giá xứng đáng.

Ngao Mãn lập tức nói.

- Ta hiểu, ta sẽ trả giá xứng đáng.

Ngao Mãn lập tức nói.

Nhưng hắn vẫn còn sợ hãi.

Có phải sau khi hắn đưa tất cả đồ vật ra thì người này sẽ đánh chết hắn không?

Sau đó ăn sạch?

Nhưng không đổi cũng không được, nếu đối phương muốn giết hắn thì hoàn toàn không thể ngăn cản được.

Giang Lan ngẩng đầu nhìn chân trời, hắn cảm thấy mình nên nhanh chóng rời khỏi đây.

Hắn không biết Yêu Tộc có đồng bọn không, cũng không biết Long Tộc này có đồng bọn không?

Nếu có thì nguy hiểm.

- Cái này có được không?

Ngao Mãn lấy một con ốc lớn tinh xảo ra, giải thích.

- Tứ Minh Hải Loa, nếu thổi ở trên biển, có thể triệu hoán sinh vật trong biển, điều động đối phương. Nếu không ở biển mà ở hồ cũng dùng được. Là pháp bảo Tiên Thiên. Chỉ cần là sinh vật sống dưới nước thì khó mà thoát nổi. Cũng có thể trực tiếp tìm kiếm xem xung quanh có sinh vật có thể điều động không.

Thấy Giang Lan không nói chuyện, Ngao Mãn lại lấy ra đồ vật khác.

- Cộng thêm ba thuật pháp Long Tộc. Lôi Đình Thiên Lạc, Phiên Vân Phúc Vũ, Kinh Phong Hải Bạo.

Sau đó hắn còn nhặt Phương Thiên Kích lên, nói.

- Còn có cả Phương Thiên Kích này nữa, cực kỳ thích hợp với những thuật pháp trên.

Thấy đối phương lấy ba bản thuật pháp và Phương Thiên Kích ra, Giang Lan cũng không do dự nữa, hắn đi đến gần Ngao Mãn.

Hắn ném linh dược ra, cùng lúc đó thì Ngao Mãn cũng ném Tứ Minh Hải Loa, Phương Thiên Kích và ba bản thuật pháp.

Sau khi cầm đồ vật lên, Giang Lan dùng Thiên Hành Cửu Bộ rời đi.

Hắn muốn đi trước, quay về cần thêm một tháng.

Giang Lan phải tìm một chỗ để khôi phục lại.

Thuận tiện làm quen với cảnh giới.

Sau đó mới quay về.

Cũng cần chú ý đến Thiên NHân Tộc, Phong Tích ở dưới chờ đã lâu.

Giang Lan rời đi, Ngao Mãn nhìn theo đối phương.

Xác định bản thân không bị ăn sạch, hắn thở phào nhẹ nhõm.

- Nhanh rời khỏi đây.

Thật ra theo tình huống bình thường thì trao đổi như thế rất thua thiệt.

Nhưng Ngao Mãn vẫn còn sống, đó là kiếm lời một mạng, sau đó, dù Thanh Y Thủy Hoa không có tác dụng đối với hắn, nhưng lại rất có ích cho Long Tộc đã khai chiến nhiều năm.

Ngao Mãn hóa thành một tia chớp bay về nơi khác, tuyệt đối không chung đường với Giang Lan.

- Nhân loại kia quá đáng sợ, cả đời này không muốn gặp lại hắn nữa, mong là như vậy.

- Chờ đánh bại Yêu Tộc, ta phải đi Côn Luân một chuyến.

Hắn nghe trưởng bối trong tộc từng nói, phải đi khiêu chiến một số đệ tử trên Côn Luân, quan trọng nhất là vị tỷ phu chưa bao giờ gặp mặt kia.

Căn cứ vào suy đoán, cuối cùng sẽ cho hắn đi khiêu chiến những nhân loại không đáng quan tâm.

Cũng là lúc cho đối phương một bài học.

Nghĩ như vậy, Ngao Mãn thì biến mất ở chân trời, bây giờ phải đi xử lý chuyện của Yêu Tộc.

Yêu Tộc tạo ra chiến tranh, giống như có bí mật không muốn cho ai biết.

. . .

. . .

Năm tháng sau.

Giang Lan xuất hiện ở trấn nhỏ Thanh Thành.

Đây là một trấn nhỏ tương đối bình thường, xung quanh toàn núi, hơi phong bế.

Nhưng người bên trong cũng không ít, có thể xem là phồn hoa.

Cái gì cũng có.

Nhìn người đến người đi trong phố xá đông đúc, Giang Lan đi dạo xung quanh như người bình thường.

Lúc này hắn mở Nhất Diệp Chướng Mục ra, không ai có thể phát hiện ra hắn.

Cứ đi như vậy, đã rất nhiều năm qua hắn đã không có cảm giác này.

Hai trăm năm rồi.

Lần trước đi dạo là trước khi đi vào Côn Luân.

Giang Lan không suy nghĩ nhiều nữa, hắn đi trên đường phố, hắn đến đây là vì người Thiên Nhân Tộc ở gần.

Sau đó, muốn tìm mua vài đồ vật thích hợp.

Cho sư phụ.

Cũng cho Tiểu Vũ.

Đi ra ngoài hơn bốn năm rồi.

Còn đồ vật mà Ngao Mãn cho thì hắn không thể lấy, nếu lấy ra được thì không bán Thanh Y Thủy Hoa rồi.

Mấy đồ vật Ngao Mãn đưa cho hắn không có tác dụng gì lớn đối với Giang Lan.

Dùng Tứ Minh Hải Loa, trừ phi có thể dùng để điều khiển Yêu Long trong hồ ở Đệ Bát Phong ra thì hắn không cần đến.

Nhưng có lẽ tương lai sẽ có tác dụng, cứ giữ đó cũng được.

Còn về ba bản thuật pháp kia, có Lôi Đình Thiên Lạc, Phiên Vân Phúc Vũ gì đó thì hắn đã học được từ lâu.

Còn về Kinh Phong Hải Bạo thì hắn không học, đợi lúc nào rảnh mới học.

Pháp bảo Phương Thiên Kích, ngược lại nhìn có vẻ anh tuấn, đáng tiếc hắn giết người dùng nắm đấm.

Lúc không dùng quyền thì dùng kiếm.

Vì thế, có được Phượng Thiên Kích cũng vô dụng.

Giang Lan suy nghĩ một lúc, lúc lấy tại tinh thần thì hắn thấy được một tiệm trang sức.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)