Hỏa Chích trực tiếp công kích Giang Lan.
Đối mặt với hỏa diễm bỗng nhiên xuất hiện, Giang Lan thử vận dụng Cửu Ngưu Lực.
Cửu Kiếp Lực, hắn chưa bao giờ sử dụng ở cảnh giới Nhân Tiên, không biết có sai lầm gì không.
Vì thế nên chỉ có thể dùng Cửu Ngưu Lực trước.
Nhìn thử Nhân Tiên hậu kỳ mạnh khoảng bao nhiêu, đại khái có thể khống chế được tự nhiên thì không có vấn đề gì.
Đây là tác hại của việc chưa thuần thục cảnh giới.
Đối với thực lực của bản thân cũng không hiểu rõ.
Liều lĩnh, lỗ mãng.
Cần phải đợi thêm mấy tháng nữa, thăm dò rõ ràng về cảnh giới trước mắt.
Giang Lan vốn còn muốn quay về làm quen, vì ở Đệ Cửu Phong an toàn hơn ở đây nhiều.
Đã mấy tháng kể từ lúc độ kiếp kia, mặc dù không có ai, nhưng khó nói rằng có người cảm thấy mấy tháng trôi qua yên bình nên chạy đến tìm kiếm.
Trước khi độ kiếp cần chuẩn bị thêm một chỗ khác gần đó.
Dù bị thương trong lúc độ kiếp cũng có thể đi qua.
Có đủ thời gian không bị người ngoài quấy rầy.
Oanh!
Trong nháy mắt khi Hỏa Chích đến, Giang Lan vung quyền ra, vận dụng lực lượng Nhân Tiên trung kỳ.
Dư âm của lực lượng cường đại cuốn lên bốn phía.
Sơn mạch Tây Châu vốn đang bình tĩnh nay lại bị sóng to gió lớn đả kích.
Cây cối ầm ầm phá nát.
Lực lượng cường đại đánh lui Giang Lan một chút khoảng cách.
Cũng không bị thương.
Rất mạnh.
Giang Lan cảm thấy kinh hãi.
Ngược lại không phải vì Hỏa Yêu rất mạnh, mà vì Cửu Ngưu Lực của hắn.
Mặc dù hắn không vận dụng toàn bộ lực lượng Nhân Tiên trung kỳ, nhưng dưới một kích toàn lực của đối phương, muốn toàn thân trở ra thì không dễ.
Hỏa Chích cảm nhận được một quyền của đối phương, hắn có thể biết được đối phương rất cường đại.
Nhân loại này có nội tình mạnh như vậy sao?
Một Nhân Tiên hậu kỳ như hắn mà chỉ đánh lui được đối phương, chứ không đưa đến sự thương tổn thực tế nào.
Nhưng Hỏa Chích không quan tâm, hắn trực tiếp vận dụng thuật pháp.
Hắn không am hiểu lực lượng cận chiến, một kích không thành cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nhưng Hỏa Chích không đến gần nữa, hắn kích phát hỏa diễm bùng lên khắp nơi, hỏa diễm hóa thành một con cự mãng chín đầu, gào thét đánh về phía Giang Lan.
Cự mãng cường đại kèm theo lực lượng khổng lồ lắc lư trên không trung.
Hỏa diễm nóng rực có thể đốt cháy Nhân Tiên sơ kỳ, cũng có thể đánh tan được Nhân Tiên trung kỳ.
Cho dù là Nhân Tiên hậu kỳ cũng không dám tùy ý chạm vào.
Cự mãng chín đầu gào thét, phun trào với tốc độ cực nhanh.
Tất nhiên mục tiêu chính là Giang Lan phía trước.
Muốn một kích đánh chết Giang Lan ở đây.
Bên Ngao Mãn cũng đang khổ chiến, bây giờ hắn chỉ mong nhân loại kia có thể kiên trì thêm một chút, sau đó hắn sẽ tìm cơ hội đưa nhân loại kia rời đi.
Sau đó dùng ân cứu mạng để lấy bảo vật, chẳng lẽ đối phương không cho?
Một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Nhưng đối phương phải chờ hắn tìm được cơ hội.
Vừa chiến đấu, Ngao Mãng cũng đang quan sát tình hình chiến đấu bên phía Giang Lan.
Hỏa Mãng chín đầu kia không dễ chơi.
Hắn không biết Giang Lan có thể chịu đựng được không, hai Yêu Tộc bên hắn cũng rất mạnh.
Giang Lan nhìn Hỏa Mãng chín đầu, trong lòng rất bình tĩnh.
Chín con, có lẽ càng tốt hơn.
Để hắn ra tay chín lần, chín lần cũng đủ cho hắn quen thuộc với lực lượng.
Một giây sau, Giang Lan chủ động bước đến trước mặt cự mãng chín đầu, lực lượng nóng rực thiêu đốt quanh người hắn, nhưng không làm hắn bị thương được.
Lúc này, Giang Lan giơ tay lên, vỗ một chưởng lên đầu cự mãng.
Ầm!
Lực lượng hậu kỳ chưa khống chế được tốt, trực tiếp đập nát cự mãng hỏa diễm.
Sau đó đến cái đầu thứ hai.
Một chưởng đánh nát.
Đầu thứ ba, thứ tư cho đến thứ chín.
Tất cả đều dùng một chưởng vỗ nát.
Chỉ là trình độ vỡ vụn không giống nhau.
Lúc đầu thì hỏa mãng không còn sót lại bất kỳ thứ gì, nhưng càng về sau thì ngọn lửa bị phá nát càng nhiều.
Đến cái đầu cuối cùng thì ngọn lửa đã hóa thành biển lửa đầy trời rồi biến mất trên không trung.
- Đủ rồi.
Giang Lan cúi đầu nhìn về phía Hỏa Chích.
Thời gian hắn đánh chết hỏa mãng chín đầu chỉ trong một hô hấp mà thôi.
Giờ phút này, hắn có thể khống chế được lực lượng hậu kỳ.
Còn tên Hỏa Yêu này.
Một quyền là đủ.
Hỏa Chích nhìn Giang Lan, chau mày.
Không thích hợp, một chút cũng không thích hợp.
Sao đối phương có thể dễ dàng đánh tan Hỏa Mãng chín đầu của hắn như vậy được chứ?
Mà tuyệt đối không đánh lần hai, tất cả đều dùng một chưởng đánh tan, lúc đầu thì lực lượng mạnh đến mức không thích hợp, giống như không khống chế nổi.
Nhưng sau đó càng ngày càng tốt.
Giống như vì lực lượng bỗng nhiên tăng lên, nên cần thời gian để chưởng khống lại.
Bỗng nhiên lực lượng tăng lên?
Lực lượng tăng lên ở sơn mạch Tây Châu?
Lúc này, Hỏa Chích nghĩ đến điều gì, ngay lúc đầu hắn bỏ qua, vì người kia vừa độ kiếp xong phải là Nhân Tiên sơ kỳ mới đúng.
Sao có thể là Nhân Tiên trung kỳ?
Có chuyện này xảy ra được sao?
Không phải, vì chưa có ai gặp được người vượt qua Hồng Long tử kiếp, nên không thể suy nghĩ theo lối tư duy bình thường được.
- Nguy rồi, không biết có phải chọc phải người kia rồi không?
Mặc dù Hỏa Chích kinh ngạc, nhưng hắn không hề e ngại, việc đã đến nước này rồi, chỉ có thể đánh giết đối phương.
Nếu không thể giết người, vậy thì sẽ bị người giết.
Người yếu không có quyền lựa chọn.
Đối phương yếu hơn, vậy thì đối phương phải giãy dụa tìm đường sống, bây giờ có lẽ hắn yếu hơn, vậy thì hắn phải tìm đường sống.
Đánh chết đối phương, vậy thì người sống chính là hắn.
- Man Ngưu, đến giúp ta.
Hỏa Chích không chút do dự, mở miệng xin giúp đỡ.
Bọn họ có nhiều người, tất nhiên không cần phải đánh một mình.
Tự cậy mạnh dễ chết.
Trong nháy mắt khi nghe được câu này, Man Ngưu vốn đang vây công Ngao Mãn nhìn về phía sau, sau đó nhanh chóng đi qua giúp đỡ.
Hắn không cần suy nghĩ, nghe theo lệnh là được.
Nhưng khi hắn vừa đi được nửa đường, một nắm đấm đã đấm xuyên người Hỏa Chích.
Sau đó nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi của Hỏa Chích.
Đúng vậy, Hỏa Chích hoàn toàn không nhìn rõ được hành động của Giang Lan, hắn cảm giác đối phương rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức như thế, vào giây phút cuối cùng hắn mới nhận ra.
Cũng cố gắng phòng ngự.
Nhưng không có tác dụng nào cả, tất cả phòng ngự bị phá nát dưới nắm đấm của người này.
Quả nhiên là hắn.
Nhân loại dùng một quyền đánh nát Hồng Long.
Hô ~
Cơ thể Hỏa Chích hóa thành một ngọn lửa rồi biến mất trong không khí.
Sinh ra từ hỏa chủng, quay về với thiên địa.
Đó là cuộc đời của hắn.
Hỏa Chích đã chết.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ còn chưa kịp phản ứng.
Trong số mấy người này, có thể nói Hỏa Chích là người mạnh nhất.
Nhưng dù như vậy thì hắn cũng bị đối phương dùng một quyền đánh chết?
Cho dù hắn khinh thường kẻ địch, cũng không đến mức như thế được.
Mà bọn họ còn chưa thấy rõ được.
Giang Lan đứng yên, hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, có lẽ Hỏa Yêu chết là vì Trấn Thần Kình trong Cửu Ngưu lực.
Đối với Yêu Tộc, Trấn Thần Kình có lực sát thương rất lớn, nhất là khi bám vào Cửu Ngưu Lực.
Bò....ò...!
Man Ngưu gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp đánh về phía Giang Lan.
Lực lượng áp chế cường đại, mạnh mẽ đâm đến.
Hắn đến giúp đỡ, nhiệm vụ ở ngay trước mắt, hắn không có khả năng từ bỏ được.
Man Ngưu đến, không gian như bị đối phương đè nén, nếu đi vào trong đó thì dễ dàng bị nghiền nát.
Đối mặt với loại lực lượng này, Giang Lan trực tiếp vận dụng Cửu Ngưu Lực, đánh lên.
Nhưng vừa muốn ra tay, hắn phát hiện dưới đất có một loại thực vật xuất hiện.
Là một Yêu khác cũng ra tay, hắn cần phải tranh thủ thời gian đánh nhanh thắng nhanh.
Không quan tâm đến những thứ này, Giang Lan vận dụng Thiên Hành Cửu Bộ, tránh thoát công kích dưới mắt đất, sau đó đi đến trước mặt Man Ngưu.
Cửu Ngưu Lực được vận chuyển đến cực hạn.
Đánh ra một quyền!
Oanh!
Lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay Man Ngưu ra ngoài.
Lúc này, Giang Lan đuổi theo, Cửu Kiếp Lực rót đầy.
Lúc này là được rồi.
Đánh một quyền, sương máu bay đầy trời,
Dư âm càn quét không gian xung quanh, sức mạnh vô hình trải rộng khắp chân trời, giống như đại kiếp sắp đến.
Thụ Yêu thấy sương máu xuất hiện, trong lòng rung động, nhất là loại khí tức kia làm cho hắn phải e ngại.
Khi hắn muốn bắt nhân loại kia lại, một nắm đấm xuất hiện trước mắt hắn.
Oanh!
Toàn bộ thế giới trở nên tối tăm.
Giang Lan đứng trong sương máu, dừng lại một chút, sau đó hắn khẽ ngẩng đầu nhìn Ngao Mãn cách đó không xa.
Lấy Thanh Y Thủy Hoa ra, nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói của hắn như đến từ chín tầng địa ngục.
- Ngươi, có muốn không?