Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 170: Thật ra ta cũng rất mạnh

Chương Trước Chương Tiếp

Giang Lan đứng trước linh dược.

Bụi hoa này không tệ.

Nhưng không có tác dụng gì lớn đối với hắn.

- Ngược lại có thể trồng trong đầm nước, cải thiện chất nước, cũng có chút trợ giúp cho trận pháp.

Linh Dược này không giúp gì cho tu vi, nhưng chỉ cần có nước chạm vào nó thì nước kia sẽ có tác dụng chữa thương.

Ít hay nhiều cũng có linh khí trong đó.

Vậy thì cây cối hoa cỏ xung quanh sẽ phát triển mạnh hơn, trận pháp liên quan cũng dần mạnh lên rất nhiều.

Nhưng đến lúc đó thì công tác nhổ cỏ sẽ trở nên khó khăn hơn.

Lợi hại hơn nhiều.

Nghĩ như vậy, hắn thử cấy ghép linh dược này ra.

- Đã rất lâu năm, nhưng vừa mới thành thục.

Thanh Y Thủy Hoa, thành thục hay không phải xem hoàn cảnh.

Càng muộn thành thục có ý nghĩa hoàn cảnh càng tốt, phẩm chất càng cao.

Gốc linh dược này không tính cực phẩm, nhưng cũng không kém.

Loại chuyện nhặt được linh dược mang về, đương nhiên sẽ không bị nói, cũng có thể điều tra được nguyên nhân.

Vốn định cũng tìm lý do hợp lý, đưa Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu tặng cho sư phụ, xem ra bây giờ còn phải chờ một thời gian.

Chờ đến khi tu vi mặt ngoài của hắn đến Phản Hư.

Vậy mới thích hợp.

Nếu như còn chưa đến Luyện Thần Phản Hư, sau cũng không đưa ra nổi.

Nghĩ đến đây, Giang Lan tính toán một chút, tu vi mặt ngoài muốn tấn thăng Phản Hư, còn phải chờ một trăm năm nữa.

Đó là tu vi thêm trên bề mặt ẩn giấu.

Một trăm năm nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm.

Phải xem sau này nhìn làm sao để tấn thăng.

Nhân Tiên, là tiên yếu nhất trong số đông Tiên Nhân.

Sau này hắn còn muốn tiếp tục tăng lên, muốn vô địch ở Côn Lôn, vô địch Đại Hoang, thành tiên không đủ.

Hắn muốn thành Thánh.

Nhưng là thành Thánh rất khó, thậm chí còn không biết độ khó như thế nào.

Còn rất xa, từ từ không cần vội.

Sau khi trở về, trước tiên hắn phải học được Nhất Diệp Già Thiên, sau biết rõ ràng về cảnh giới Tiên.

Sau đó củng cố cảnh giới bây giờ, tiếp tục tăng cao tu vi.

- Hoàn thành.

Thanh Y Thủy Hoa đã được cấy ghép ra, xem như thuận lợi.

May mà hắn có hiểu qua về phương diện này, nếu không thì hôm nay đã gặp khó khăn rồi.

Sư tỷ đưa cho hắn 10 năm giảng đạo, cũng có liên quan đến vấn đề này, có thể nói 10 năm giảng đạo cực kỳ quan trọng đối với hắn.

Mà Tiểu Vũ lại chỉ cần mười lần gia trì kiếm ý Trảm Long.

Không phải là giao dịch công bằng.

Nhưng giữa bọn họ, có lẽ đã không cần giao dịch công bằng nữa rồi.

Quá công bằng, ngược lại không tốt.

Hắn không ghét loại cảm giác không công bằng này.

Chỉ có thể đối với Tiểu Vũ như thế, mà những người khác, hắn vẫn muốn giao dịch công bình, không muốn thiếu nhân tình, cũng không cần người khác thiếu nợ hắn.

Ngoại trừ sư phụ.

Ở chỗ sư phụ, hắn luôn mắc nợ, cũng không cần phải cố gắng đáp trả.

Không làm sư phụ thất vọng là đủ.

Giang Lan định cất linh dược đi, có thể đặt ở trong hồng hồ lô.

Hắn đã thành tiên, còn dùng pháp bảo trữ vật lúc Trúc Cơ có được.

Không thể đánh dấu được pháp bảo về cái này.

Có cũng không tiện dùng.

Chỉ là khi muốn cất linh dược, bỗng nhiên có sức mạnh khóa chặt hắn.

Rất nhanh ánh lửa buông xuống.

Trong ánh lửa chói mắt, Giang Lan lui về phía sau một chút.

Mà vị trí ban đầu, trực tiếp bị ngọn lửa đốt hết.

Sau đó có ba bóng người từ trên cao đi xuống.

Người cầm đầu là một vị trên người có hỏa diễm bốc lên, liệt hỏa thiêu đốt, khí tức cường đại khuếch tán.

- Nhân Tiên hậu kỳ, Hỏa Yêu.

Chỉ liếc một chút, Giang Lan đã xem thấu nam tử trung niên cả người toàn là lửa kia.

Hình như đối phương muốn đồ vật trên tay hắn.

Người bên cạnh có sừng trâu, là Thanh Ngưu Yêu, và một Thụ Yêu không có gì đặc biệt.

Hai người này đều là dáng vẻ thanh niên.

Tu vi Nhân Tiên hậu kỳ.

Rất mạnh.

Đây là suy nghĩ trực quan lớn nhất của Giang Lan.

Ba người, không có một người nào yếu hơn hắn.

Mà đúng lúc này, một tia chớp từ phía chân trời rơi xuống.

Một vị trên đầu có sừng rồng, tay cầm Phương Thiên Kích, tư thế hiên ngang.

- A, đã chậm một bước, nhưng vị tiểu đạo hữu này, tu vi của ngươi hơi yếu. Giao đồ vật cho ta đi? Ta sẽ bảo vệ ngươi không có việc gì.

Ngao Mãn nhìn Giang Lan, mở miệng nói.

Người đến đây tất nhiên là Long tộc Ngao Mãn và Yêu tộc Hỏa Chích.

- Long tộc? Xem rất trẻ, nhưng tu vi rất cao. Mạnh hơn Tiểu Vũ rất nhiều.

Nhìn thoáng qua Long tộc này, hắn cảm giác đối phương cũng không lớn tuổi lắm.

Nhưng tu vi Nhân Tiên hậu kỳ này, quăng Tiểu Vũ không biết mấy con phố.

- Hừ, vậy mà Bát thái tử còn ở nơi này làm gì, ngươi bây giờ cũng muốn đồ vật? Chỉ sợ hôm nay ngươi phải bỏ mạng ở đây thôi.

Hỏa Chích nhìn Ngao Mãn, khinh thường nói.

Lần này bọn họ có ba người, Ngao Mãn lấy cái gì đánh với bọn họ?

Chỉ cần đồ vật kia không bị hắn cầm, bọn họ sẽ đứng ở thế bất bại.

Tốc độ của đối phương quá nhanh.

Nhưng hắn cũng không ngờ là Thanh Y Thủy Hoa, nếu như biết, tất nhiên không chỉ có ba người bọn họ đến đây.

Ngao Mãn cười cười nói.

- Đừng nói, các ngươi đuổi kịp ta được sao? Lần trước bị ngươi đánh lén, ngươi cũng không thể làm gì được ta.

Đối mặt với Ngao Mãn, Hỏa Chích không thèm để ý đến, mà nhìn về phía Giang Lan, nói.

- Nhân loại, giao đồ vật ra.

Giang Lan đứng ở đó, bởi vì dùng Nhất Diệp Chướng Mục, bên ngoài là tu vi trước đó hắn mặc định.

Nguyên Thần sơ kỳ.

- Tu vi của ta không khác với các ngươi.

Giang Lan nhìn Hỏa Chích, mở miệng nói.

Sau đó tu vi của hắn trực tiếp tăng lên đến Nhân Tiên trung kỳ.

Hỏa Chích.

-...!

Ngao Mãn.

-...!

Nhân loại này.

Khó trách nhìn không thấu, còn tưởng rằng có bảo vật trên người.

- Các ngươi còn muốn cướp sao?

Giang Lan hỏi.

Tùy tiện làm kẻ địch với bốn vị cùng giai, hắn không chắc chắn có thể đánh giết toàn bộ được không.

Nếu muốn ra tay, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.

Cho nên, hắn thả tu vi ra hơn nửa là để nhìn đối phương có ý gì?

Hai phe này, một bên là Long tộc, một bên là Yêu Tộc.

Ai cũng không rõ ràng bọn họ có bài tẩy gì, có bối cảnh ra sao.

Sau khi thành Tiên, nếu bối cảnh đủ lớn.

Không biết Nhất Diệp Chướng Mục của hắn có thể che giấu được không.

Nếu không muốn đối địch, mọi người mạnh khỏe.

Còn chuyện giao đồ ra. Nếu không muốn ra tay thì đưa đồ vật giao ra ngoài là được.

Vậy sao hắn có thể càng xa trên tiên lộ?

Có một số việc có thể tránh được, nhưng có một số việc, dù khó cũng phải đối đầu mà lên.

Không gây phiền toái, xu cát tị hung, không làm ảnh hưởng đến hắn.

Nếu như đối phương đã muốn giết hắn, vậy thì hắn sẽ dùng Cửu Ngưu Lực đánh trả đối phương.

Bây giờ có lẽ dùng Cửu Kiếp Lực.

Đương nhiên, tuyệt không thể để lại mầm tai vạ, như vậy thì sau này sẽ rất phiền phức.

Ngao Mãn nhìn người này trong chớp mắt không biết nói cái gì cho phải.

Nhân loại, cảm giác không giống với người trước kia hắn biết, nhưng đừng nói là Nhân Tiên trung kỳ, dù là Nhân Tiên hậu kỳ cũng vô dụng.

Ba người Hỏa Chích đều là Nhân Tiên hậu kỳ.

Thế nên bọn họ sẽ không buông tha.

- Có gì khác nhau không?

Giọng nói của Hỏa Chích vang lên, hắn nhìn Giang Lan, lạnh lùng nói.

- Đối chúng ta mà nói, Nguyên Thần sơ kỳ cũng chẳng khác gì trung kỳ cả. Ba người chúng ta liên thủ, ngươi cản chiêu tiếp theo được sao? Đừng nói ba người, dù là một mình ta, ngươi tiếp chiêu được sao? Nhân loại, kẻ nhỏ yếu như ngươi, không được chọn.

Vừa dứt lời, Hỏa Chích bước ra một bước, hóa thành hỏa quang, trực tiếp vọt về phía Giang Lan.

Hắn không hề khinh thường Giang Lan, lực lượng bị hắn vận dụng đến cực hạn, hắn phải dùng thời gian nhanh nhất đánh chết Giang Lan, cướp lại đồ vật.

- Nhân loại, bây giờ ngươi có thể lựa chọn giãy giụa như thế nào để sống sót.

Mà không phải cò kè mặc cả với chúng ta.

Hỏa Chích ra tay, hai người khác cũng đi lên, mục tiêu của bọn họ là Ngao Mãn.

- Nguy rồi.

Ngao Mãn nhíu mày.

Nếu Hỏa Chích thành công, hắn sẽ rất khó cướp lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)