Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 169: Ưa thích giang lan sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Ngao Long Vũ nhìn Lâm Tư Nhã, trong chớp mắt không nói gì.

Nhưng Lâm Tư Nhã vẫn còn tiếp tục nói.

- Lúc trước ta có hỏi sư muội, nói Đệ Tứ Phong nhắc đến chuyện luyện đan, lúc đó ta không đi nghe. Có lẽ sư tỷ đã xem được. Sư tỷ còn nhớ không?

Ngao Long Vũ lắc đầu, nói khẽ.

- Không nhớ rõ.

- A?

Lâm Tư Nhã nhìn Ngao Long Vũ, cảm giác có chút không đúng.

Sau đó thử hỏi.

- Sư tỷ còn nhớ lúc đầu ta đưa pháp bảo ghi chép, có đề cập đến chuyện sư phụ giảng về cảnh giới Nguyên Thần không? Sư tỷ có xem không?

Khuôn mặt của Ngao Long Vũ vẫn bình tĩnh không hề có chút thay đổi nào, chỉ là hắn nhíu mày, nói.

- Quên rồi.

- Sư tỷ, có phải ngươi không nhìn không?

Lâm Tư Nhã hỏi.

Ngao Long Vũ nhìn Lâm Tư Nhã một chút, không nói gì.

- Không nhìn còn bảo ta chuẩn bị, sư tỷ đưa cho sư đệ Đệ Cửu Phong?

Lâm Tư Nhã thử hỏi.

Mặc dù có cảm giác khó tin, nhưng nàng vẫn rất ngạc nhiên.

Nên nhớ trước đó chuyện này lan truyền sôi sùng sục.

Nàng nghe được rất nhiều lời ra tiếng vào.

Nói nữ thần chắc chắn sẽ phản đối chuyện thông gia, chắc chắn sẽ chán ghét sư đệ Đệ Cửu Phong.

Đệ tử Đệ Cửu Phong, mặc dù chưa đến mức là phế vật, nhưng khi đứng trước mặt thần nữ, vẫn không đáng để chú ý.

Loại này người làm sao có thể xứng với thần nữ?

Nếu đệ tử Đệ Cửu Phong biết xấu hổ, sẽ tự ti ngay.

Mà thần nữ trời sinh cao quý, chắc chắn sẽ xem thường sư đệ Đệ Cửu Phong, dù trong lòng chán ghét cũng là chuyện đương nhiên.

Tóm lại, lời bàn tán cái gì cũng có.

Nàng cũng không dám hỏi.

Sợ chạm vào nỗi đau của sư tỷ.

Nhưng trước đó, sư tỷ bảo nàng ghi chép lời giảng đạo của các phong.

Cần phải bỏ ra giá rất lớn.

Vốn cho rằng sư tỷ vì chính mình nhìn, nhưng bây giờ xem ra, sư tỷ hoàn toàn không nhìn.

Sư tỷ không nhìn, vậy thì ai sẽ nhìn?

Trước khi sư tỷ không trở thành thần nữ, thì không có bạn bè.

Nàng cũng là vì chuyện bí cảnh, nên mới có quan hệ khá tốt với sư tỷ.

Vì thế, sư tỷ không thể nào là vì các nàng chuẩn bị những vật này.

Duy nhất chỉ có một vị.

Sư đệ Đệ Cửu Phong.

Đối mặt với câu hỏi của Lâm Tư Nhã, Ngao Long Vũ chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Nàng không có ý định che giấu.

Không hỏi thì nàng không nói, hỏi thì nàng thừa nhận.

Sau đó nàng còn bổ sung câu.

- Là giao dịch, hắn giúp ta gia trì kiếm ý Trảm Long Kiếm.

Trong chớp mắt, Lâm Tư Nhã không nói gì, một con Long nhờ người ta gia trì kiếm ý Trảm Long?

Mục đích có thể đơn giản?

Đối với những thứ này, Lâm Tư Nhã không thèm để ý, nàng chỉ là rất tò mò.

- Sư tỷ có cảm giác gì đối với sư đệ Đệ Cửu Phong?

- Không ghét.

Ngao Long Vũ nói thẳng.

Vốn dĩ nàng cũng không chán ghét.

Lâm Tư Nhã do dự một chút, đổi một loại phương pháp khác để hỏi.

- Sư tỷ thích sư đệ Đệ Cửu Phong không?

Ngao Long Vũ hơi giật giật người, nhìn Lâm Tư Nhã một chút, không trả lời.

Nàng không cách nào trả lời vấn đề này.

- Vậy đổi vấn đề khác, sư tỷ thích Chu Húc sư huynh của Đệ Nhất Phong sao?

Lâm Tư Nhã hỏi.

- Không biết người này.

- Nếu như biết thì sao?

- Không thích.

- Ta hiểu được.

Ngao Long Vũ nhìn Lâm Tư Nhã, nàng không hiểu sư muội hiểu ra cái gì.

Nàng cũng không nói thêm gì, chỉ nói sự thật.

- Sư tỷ thích sư đệ Đệ Cửu Phong.

Lâm Tư Nhã do dự một chút rồi nói.

- Hoặc là sư đệ Đệ Cửu Phong đang thích ngươi.

Ngao Long Vũ nhìn Lâm Tư Nhã, hơi kinh ngạc.

Ưa thích?

Thật ra nàng không hiểu loại tình cảm này, không hiểu những thứ này.

Sư muội nói có đúng hay không nàng cũng không biết.

Nàng chỉ biết là, bọn họ có hôn ước, giữa hai người sẽ có rất nhiều liên quan, nàng mong nàng và Giang Lan sẽ phát triển theo phương hướng tốt nhất,

Tiếp xúc với Giang Lan nhiều, nàng phát hiện sư đệ cũng không có gì là không tốt.

Ở chung rất được.

Mặc dù hắn hơi quái gở một chút, nhưng cũng không lạnh lùng như trong suy nghĩ.

Mọi ý tốt đều được đáp lại.

Nàng cảm giác sau này, bọn họ sẽ ở chung với nhau rất thích hợp.

Nhưng thích…

Nàng thật sự không hiểu.

Có lẽ sau này sẽ hiểu ra, nhưng bây giờ thì không rõ ràng.

Nếu có, có lẽ cũng chỉ là sư đệ Giang Lan.

. . .

. . .

Sơn mạch Tây Châu, vùng núi phá nát lúc trước đã bị một số thực vật bao phủ.

Mọi thứ phía trước giống như chưa bao giờ xảy ra.

Mấy chục mét dưới đất, Giang Lan đang nhắm mắt mở ra.

Ba tháng thoáng qua nhanh.

Trong ba tháng này, hắn luôn vận công chữa thương, cũng ăn một ít đan dược.

May mà hiệu quả cũng không tệ.

Nếu không nhờ vậy thì vết thương của hắn phải mất ba năm đến năm năm mới lành được.

Nếu bị ảnh hưởng gì đó, kéo dài đến mười năm cũng rất bình thường.

Lực lượng của Hồng Long quá mạnh, khó có thể chống lại.

Hơi xúc động.

May là thu hoạch không tệ.

- Thần thông thượng vị của Nhất Diệp Chướng Mục.

Giang Lan rất quan tâm đến thần thông thượng vị hoặc là thuật pháp thượng vị.

Cho đến bây giờ, hắn chỉ có một thuật pháp thượng vị mà thôi.

Bây giờ có thêm một thần thông thượng vị, đối với hắn mà nói thì tất nhiên sẽ có ưu thế càng nhiều.

Nhất Diệp Chướng Mục phía trên che thiên cơ, phía dưới che chúng sinh.

Rất mạnh.

Nhưng vẫn có cực hạn.

Mặc dù hắn không biết cực hạn ở đâu.

Mà Nhất Diệp Già Thiên, có lẽ là thần thông cai nhất.

Phía trên che nhân quả đại đạo, phía dưới che tai mắt Thánh Nhân.

Như thế nào là đại đạo?

Tam giới ngũ hành đều là một bộ phận của đại đạo.

Hoa, lá, một thế giới cũng là đại đạo.

Thiện ác sinh tử, luân hồi chuyển thế.

Vẫn là đại đạo.

Vậy thì như thế nào là Thánh Nhân?

Trên trời đất, cùng nói cùng đi, cực hạn thăng hoa, trường sinh bất tử, đại kiếp bất diệt, đã là Thánh Nhân.

Nói cách khác, học được Nhất Diệp Già Thiên, sau đó, dù đại đạo hay thánh nhân cũng khó mà tính ra được hắn.

Nghĩ như vậy, Giang Lan mở Nhất Diệp Già Thiên trong đầu ra.

Nhưng hắn lại phát hiện bản thân không thể mở ra được.

Sau đó Giang Lan nhận được một tin tức trên cuốn sách kia.

Muốn phải học được Nhất Diệp Già Thiên, cần che khuất thiên cơ.

Mới có thể học tập.

Chỉ mở Nhất Diệp Chướng Mục ra là không đủ.

- Cần trận pháp phụ trợ?

Học tập thuật pháp thượng vị đều cần hai thuật pháp tăng theo cấp số cộng.

Nhất Diệp Già Thiên cần trận pháp phụ trợ, ngược lại cũng bình thường.

Lỡ may cần công pháp khác mà hắn không biết mới khó.

Đối với trận pháp che đậy thiên cơ, Giang Lan biết một chút, nhưng muốn bố trí trong thời gian ngắn thì không dễ dàng như vậy.

Cần tốn không ít thời gian.

- Xem ra phải về Đệ Cửu Phong bố trí.

Bố trí trận pháp che đậy thiên cơ ở Động U Minh cũng không có vấn đề.

Nơi quan trọng nhất trên Đệ Cửu Phong chính là động U Minh, không làm cho người khác tính ra cũng là chuyện bình thường.

Nhưng không thể bố trí bên ngoài được, có thể đào một hang động bên cạnh động U Minh.

Bố trí xung quanh.

Những người khác cũng không phát hiện được.

Suy nghĩ xong những thứ này, Giang Lan muốn rời khỏi đây.

Bây giờ vết thương của hắn đã ổn định.

Tu vi thì không cần củng cố, hắn phán hiện sau khi tấn thăng đến Nhân Tiên, tu vi đã cực kỳ vững chắc.

Quan trọng nhất là hắn không phải là Nhân Tiên sơ kỳ.

Trực tiếp rảo bước đến Nhân Tiên hậu kỳ.

Cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Giang Lan cũng không cảm thấy lúc mình ở Phản Hư có gì hơn người, trên lý thuyết thì không cần phải hưng phấn gì.

- Cần phải về điều tra những thông tin liên quan đến Thiên Kiếp.

Sau khi quyết định, Giang Lan mở Nhất Diệp Chướng Mục, sau đó biến mất khỏi chỗ này.

Trận pháp ở đây cũng không bị hủy bỏ, giữ lại đó cũng tốt.

Giang Lan rời khỏi lòng đất, xuất hiện ở sơn mạch Tây Châu.

Vừa đi được không lâu, hắn nghe được một mùi thơm.

Linh dược?

Hắn tò mò bước ra một bước, biến mất khỏi chỗ đó.

Hắn đã là Nhân Tiên, lại dùng Thiên Hành Cửu Bộ, đã không còn giống như ngày xưa nữa.

Chỉ trong vòng mấy cái hít thở, hắn đã thấy một đóa linh dược nở rộ.

Thanh Y Thủy Hoa.

Chỉ dần nước dính vào hoa thì sẽ biến thành một loại dược chữa thương kỳ diệu.

Cực kỳ hiếm có.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)