Kiếp vân vận chuyển, ở giữa có lôi đình chợt lóe.
Hồng Long du động, lúc nào cũng có thể đánh xuống phía dưới.
Lúc này, một bóng người xuất hiện, dường như lại kích thích thiên kiếp lần nữa.
Tốc độ bay của Hồng Long nhanh hơn trước rất nhiều.
Lôi đình tàn phá bừa bãi, long ngâm gào thét.
Một tiếng Long ngâm vang lên, uy hiếp khắp nơi.
Nó dũng mãnh lao về phía dưới, giống như muốn xé nhân loại bên dưới thành từng mảnh nhỏ.
Hỏa Chích vừa đi xa, vừa thuận tiện chú ý tình huống phía sau, vì thiên kiếp, bọn họ không nhìn thấy tình huống cụ thể, nhưng có người xông lên thì bọn họ lại có thể thấy rõ ràng.
Người khiêu chiến thiên kiếp.
- Đúng là dũng cảm.
Hỏa Chích tự nhận bản thân không làm được như người kia.
Không có người nào không kính sợ thiên kiếp, đối mặt với thiên kiếp, phải đối xử cẩn thận, nếu không cẩn thận thận thì sẽ hồn phi phách tán.
Phóng thẳng vào thiên kiếp, đó chính là khiêu khích.
Trong chốc lát, Hỏa Chích muốn nhìn người kia bị hủy diệt thế nào.
Hắn đứng giữa không trung, cách đủ xa, dù có dư âm cũng thong dong đối mắt.
Sơn mạch Tây Châu cảm nhận được uy áp của Thiên Kiếp, những yêu ma tinh quái thông linh trốn chạy khắp nơi, còn những con không đủ linh trí thì ẩn núp theo bản năng, run lẩy bẩy.
Ngao Mãn nhìn về phía chân trời, nhìn thấy Hồng Long từ trong kiếp vân ép xuống và bóng người phóng về phía Hồng Long.
Cả hai sắp đụng vào nhau.
Đụng vào có nghĩa là có một phía sẽ diệt vong.
Trong mắt Ngao Mãn, bên diệt vong tất nhiên là người độ kiếp.
Còn phải xem đối phương có thể kiên trì được mấy hơi.
Ngao Mãn đang nhìn, Hỏa Chích cũng chú ý.
Một giây sau, bóng người kia xông về phía Hồng Long, sắp va vào nhau.
Bọn họ nhìn thấy Hồng Long muốn thôn phệ bóng người kia.
Bọn họ như hai luồng ánh sáng khác biệt nhau, một luồng ánh sáng chiếu rọi chân trời, một luồng le lói như đóm đóm.
- Ánh sáng đom đóm sao có thể tranh với mặt trời?
Hỏa Chích nhìn thiên kiếp, người độ kiếp đã đánh vào Ám Hồng Long Kiếp.
Oanh!
Lực lượng cường đại va vào nhau, ánh sáng lôi đình chiếu rọi bốn phương.
Ngay khi Ngao Mãn và Hỏa Chích nghĩ Hồng Long sẽ thôn phệ hết mọi thứ, luồng ánh sáng nhỏ yếu kia bỗng nhiên phun ra hào quang.
Từ một chút đến khi bao phủ toàn bộ Hồng Long lại.
Ánh sáng chói mắt, kết hợp với lực lượng càn quét bốn phương.
Ánh sáng đom đóm cũng có thể chiếu rọi trời đất.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn từ chân trời truyền đến.
Chỉ trong nháy mắt thôi, Hồng Long đã bị vết rách bao trùm.
Tiếng vang lớn nổ tung, Hồng Long phá nát.
Giống như mái ngói không chịu nổi một kích.
Ngao Mãn sững sờ nhìn mọi thứ, ánh mắt hắn trợn to, giọng nói kinh hãi thét lên.
- Hồng Long nát?
Lúc này, Ngao Mãn thấy được hình ảnh mơ hồ của người kia.
Là động tác xuất quyền.
Một quyền đánh nát Hồng Long?
Ngao Mãn không dám tin, nhưng mọi chuyện lại xảy ra ngay trước mắt hắn.
Nếu như có người nói với hắn, có một nhân loại dẫn Hồng Long Tử Kiếp đến, còn dùng một quyền đánh nát Hồng Long, chắc chắn hắn sẽ không tin.
Nhưng bây giờ hắn lại nhìn thấy tận mắt.
Người kia vẫn phóng đến chỗ hạch tâm kiếp vân.
Ngao Mãn không tiếp tục ở lại xem.
May mà hắn thấy được, nếu không thì đã bỏ lỡ một chuyện ly kỳ thế này rồi.
Ngao Mãn không muốn làm kẻ địch với người này, nên ở lại dễ dàng bị căm thù.
Nếu đối phương thành Tiên, chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Trong lòng Hỏa Chích cũng nhấc lên sóng to gió lớn, dường như tận mắt nhìn thấy giấc mơ trở thành hiện thực.
Nhân loại đúng là làm người ta nhìn không thấu.
Hắn cũng rời đi, không muốn làm kẻ địch với nhân loại này.
Mà hắn đến đây cũng có mục đích riêng.
Ở lại không có chỗ tốt.
. . .
Giang Lan vận dụng toàn bộ lực lượng lấy Cửu Kiếp Lực đọ sức với Hồng Long.
Một quyền đánh nát Hồng Long.
Đây là thủ đoạn duy nhất mà hắn có thể dùng.
Không biết có dùng được Trảm Long Kiếm hay không, nhưng không thể đánh cược, cũng không cược nổi.
Hắn có một loại cảm giác, Hồng Long là lượt thiên kiếp cuối cùng.
Phá vỡ nó, phía sau không có vấn đề lớn.
Nhưng muốn phá vỡ Hồng Long cũng không dễ dàng, trong nháy mắt đó, hắn có thể cảm giác được sự đáng sợ của Hồng Long, cơ thể bị thương nặng, vết rách trải dài.
Nếu như không nhờ Cửu Kiếp Lực đủ mạnh mẽ, cho Hồng Long thêm chút thời gian nữa, có lẽ hắn đã không qua nổi kiếp này.
Quả nhiên, thành Tiên rất khó khăn.
Hồng Long bị phá nát, Giang Lan đi thẳng đến chỗ kiếp vân, chỉ cần đến gần là được.
Phải đánh dấu trước khi kiếp vân tiêu tan.
Nhưng vết thương trên người hắn đang nứt ra, dường như cả người sắp bị xé nát.
Càng đến gần càng thống khổ.
Lôi đình bốn phía giống như đang kích thích vết thương trên người hắn.
Phốc!
Nhịn rất lâu, cuối cùng Giang Lan cũng không chịu nổi, vết thương bắt đầu bạo phát, lực lượng mất khống chế đâm đến, máu tươi liên tục trào ra.
Mà lúc này, kiếp vân đang ở trước mắt, đưa tay là có thể chạm vào.
Không thể lại đi về phía trước, cũng không có sức để đi.
- Đủ rồi.
- Hệ thống, đánh dấu.
Vừa dứt lời, giọng nói của hệ thống vang lên ngay trong đầu hắn.
【 Đinh! 】
【 Đánh dấu thành công, chúc mừng kí chủ nhận được quà tặng mạch lạc đại đạo, thần thông thượng vị Nhất Diệp Già Thiên. 】
【 Nhất Diệp Già Thiên: Thần thông thượng vị của Nhất Diệp Chướng Mục, trên che nhân quả, dưới che tai mắt thánh nhân, đại đạo Nhất Diệp Già Thiên khó tìm. 】
Nghe được tiếng nói này, Giang Lan thở phào nhẹ nhõm.
Mà cơ thể hắn cũng bắt đầu rơi xuống.
Giang Lan nhìn thấy kiếp vân đang tiêu tan.
Lực lượng trên người cũng bắt đầu thay đổi, đang biến thành tiên lực.
Cảm thụ được mọi thứ, Giang Lan biết, hắn đã vượt qua thiên kiếp thành công, trở thành một trong vô số Tiên Ma ở Đại Hoang.
Lúc này hắn có thể cảm giác được lực lượng từ thiên kiếp hóa thành đang dâng trào trong cơ thể.
Phá vỡ cực hạn của Phản Hư, bắt đầu củng cố Tiên Cảnh.
Chỉ là khi lực lượng tràn vào, hắn cảm giác cảnh giới Nhân Tiên như còn đang kéo đi lên.
Ngược lại có cảm giác ngoài ý muốn.
Giang Lan rơi xuống, dưới đất như đang mở cửa lớn ra, bao bọc hắn lại, sau đó trùm bùn đất lên.
Đây là trận pháp mà hắn đã làm, đúng là để bảo vệ lúc bản thân mình bị thương không để lộ ra bên ngoài.
Chỉ có thể trốn tránh trước, sau đó khôi phục vết thương lại.
Thuận tiện hấp thu những chỗ tốt mà thiên kiếp đưa đến.
Đã thành Nhân Tiên, làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đường tương lai như thế nào, hắn phải lên kế hoạch lại một lần.
Kiếp vân tán đi, sơn mạch Tây Châu khôi phục lại bình tĩnh, ngoài một vùng núi bị phá nát ra, cũng không có tồn tại nào khác thường.
. . .
. . .
Côn Luân, Dao Trì.
Ngao Long Vũ ngồi bên Dao Trì, nhìn cây kiếm gỗ, trầm mặc không nói.
Đã ba năm qua, kiếm gỗ vốn có chân ý Trảm Long Kiếm nay đã trở thành bình thường.
Kiếm ý không còn nữa.
Ngao Long Vũ đứng dậy, nàng muốn đến Đệ Cửu Phong một chuyến.
Trong ba năm qua, nàng đi đến đó mấy lần.
Mỗi lần đến thì đều tưới nước cho đám trứng thực vật.
Vốn còn muốn chăm sóc bụi hoa, nhưng kết quả làm khô héo một mảnh nên không dám động vào nữa.
Chỉ có thể chờ sư đệ trở về.
Nhưng đã ba năm.
Sư đệ vẫn không trở về.
Không ai biết lúc nào sư đệ mới quay về.
Sư phụ nàng không biết, sư bá Đệ Cửu Phong cũng không biết.
Có vẻ như vì việc này mà các vị tiền bối vì chuyện này mà không vui.
Nàng cũng không dám hỏi.
- Đi tưới nước cho trứng thực vật và hoa U Dạ.
Ngao Long Vũ muốn đi đến Đệ Cửu Phong.
Nhưng vừa bước ra, giọng nói của sư muội đã truyền vào.
- Sư tỷ, mở đường một chút.
Ngao Long Vũ phất tay mở đường.
Giống như rất thường xuyên mở đường cho vị sư muội này đi đến.
Người đến tất nhiên là Lâm Tư Nhã.
- Sư tỷ, mười năm giảng đạo trước đó có phải ngươi xem xong rồi không? Ta còn vấn đề muốn hỏi sư tỷ một chút.
Ngao Long Vũ.
- . . . .!