Sơn mạch Tây Châu.
Hai bóng người trên không trung hiện ra.
Một tia chớp tàn phá bừa bãi, một luồng hỏa diễm phun trào.
Oanh!
Oanh!
Hai người trên không trung không ngừng va chạm, biến mất rồi lại xuất hiện, lực lượng bắt đầu truyền ra ngoài.
Bao phủ sơn mạch.
Ầm!
Hai người từ trên không trung rơi vào sơn mạch.
Đất đai dưới chân xuất hiện nhiều hố to vì lực lượng cường đại.
Một vị thiếu niên tay cầm Phương Thiên Kích đứng yên, trên đầu của hắn có sừng rồng, trên người có lôi đình lấp lóe.
Phương Thiên Kích càng có lôi đình văng tung tóe khắp nơi.
Ngao Mãn nhìn nam tử bốc hỏa diễm ở phía trước, khinh thường nói.
- Đánh lén còn không bắt được ta. Yêu Tộc chẳng còn ai nữa sao?
- Long tộc Bát thái tử, thiên phú kinh người, sinh ra đã là tiên, có thể đánh ngang tay với Bát thái tử là vinh hạnh của ta.
Hỏa Chích nhìn Ngao Mãn, cười lạnh nói.
Bọn họ đến đây là vì một bảo vật, sau đó trùng hợp gặp mặt.
Sau đó đánh nhau.
Đồ vật còn chưa tìm được, nhưng hai người đều biết đối phương vì sao lại đến.
Vì thế phải quyết đấu sinh tử.
Bảo vật thuộc về người thắng.
- Bị ta đánh chết cũng là vinh hạnh của ngươi.
Ngao Mãn cất bước đi ra.
Phương Thiên Kích trong tay có lôi đình tàn phá phun trào, theo bước chân của Ngao Mãn, trên người hắn bắt đầu có lôi đình bao trùm.
Sau đó trên bầu trời có lôi đình xuất hiện, tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Lúc này, Ngao Mãn giơ kích trong tay lên, gọi lôi đình cuồng bạo, bao phủ bốn phía.
Oanh!
Phương Thiên Kích trực tiếp đánh về phía Hỏa Chích.
Liệt diễm đốt cháy, khắp nơi bị ngọn lửa bao trùm, liệt diễm phun ra ngoài.
Như Hỏa Xà cuốn lôi đình vào trong.
- Ừm, có thể giết chết Bát thái tử, chính kỳ công. Vì chiến công của ta, chỉ có thể mời ngươi chết đi.
Hỏa diễm như Cự Giao, quét ngang khắp nơi, lôi đình dưới Hỏa Xà bị tiêu tán.
- Chỉ bằng ngươi?
Ngao Mãn bị lôi đình bao trùm, hắn giơ Phương Thiên Kích ra, phóng lôi đình.
- Lôi Đình Thiên Lạc.
Ầm ầm!
Bầu trời có lôi đình vô tận đánh xuống.
Uy thế kinh người khí tức cuồng bạo như muốn hủy diệt mọi thứ, Hỏa Xa như bị lôi đình dập tắt.
- Hừ, chó cùng rứt giậu.
Hỏa Chích chắp tay trước ngực, hỏa quang nở rộ.
- Vạn đỉnh lò luyện.
Xoạt!
Hỏa diễm bắt đầu kéo dài, bắt đầu bao trùm khắp nơi.
Nhưng chỉ trong giây lát, hỏa diễm hóa thành lò luyện, vây quanh lôi đình, cũng trói Ngao Mãn lại.
- Tự mình muốn trói mình, Yêu hỏa chủng nhà ngươi đúng là không có đầu óc.
Ngao Mãn cầm Phương Thiên Kích, vọt thẳng về phía trước.
Hỏa Chích giơ tay lên, một thanh thương bốc lửa xuất hiện trong tay hắn.
Nghênh đón Ngao Mãn.
Oanh!
Lực lượng va chạm, tia lửa văng khắp nơi.
Động tác của bọn họ rất nhanh, lực lượng càn quét bốn phía như gió lốc, bóng người lấp lóe hiện ra.
Dường như sẽ đánh một trận này rất lâu.
. . .
Một bên khác của sơn mạch Tây Châu.
Giang Lan ngồi trong không gian dưới đất.
Vì lý do an toàn, hắn luôn tránh dưới đất.
Rất nhiều người chủ động đi tìm sơn động, nhưng có rất ít người tự đào đất.
Như vậy thì lúc hắn bế quan cũng sẽ không bị người khác quấy rầy.
Cứ như vậy, Giang Lan ngồi đây tu luyện trong ba năm.
Cũng chuẩn bị trong ba năm.
Hắn chuẩn bị rất nhiều trận pháp xung quanh, có trận pháp cảnh giác người xung quanh, cũng có trận pháp đối phó với thiên kiếp.
Trận pháp của hắn bị ẩn giấu xuống, cho dù có người đến cũng không bị phát hiện.
Hơn nữa Giang Lan còn bố trí rất nhiều chỗ, là vì để mê hoặc ánh mắt của người khác.
Lỡ như bị phát hiện ra cũng dẫn bọn họ đi nơi khác.
Nơi này được bố trí nhiều trận pháp nhất.
Nếu có người nhìn thấu, chắc chắn tạo nghệ trận pháp của người kia sẽ không kém.
Giang Lan còn chuẩn bị cho mình con đường lui, có thể trốn đi được.
Đương nhiên, nếu đối phương quá yếu thì không cần quan tâm.
Mạnh hơn mới trốn.
Lúc đến đây, Giang Lan dùng Thiên Hành Cửu Bộ đến cực hạn.
Dù là Tiên cũng khó mà đuổi kịp được hắn.
Trên lý luận thì như vậy, nhưng nếu không cần thiết, hắn sẽ không chạy đi đánh nhau với một Tiên.
Nếu thất bại thì hậu quả cực kỳ thảm thiết.
Ba năm qua tính là may mắn, mặc dù có hai lần có người đến, nhưng không ai phát hiện ra hắn.
Hắn cũng thuận lợi tu luyện đến bây giờ.
Hôm nay Giang Lan cảm giác trạng thái của mình đã tăng lên đến đỉnh phong.
Vốn dĩ không nhanh như vậy, nhưng khi đến sơn mạch Tây Châu, hắn đánh dấu được linh dược đặc thù, nên tu vi tăng lên không ít.
Đạt đến viên mãn đỉnh phong, ở vào lúc muốn tấn thăng.
Nếu tiếp tục tu luyện, sẽ dẫn thiên kiếp đến.
Lúc này, trên người hắn bắt đầu có Tiên Khí xuất hiện, đây là tiêu chí sắp tấn thăng thành Tiên.
Cũng là lý do vì sao hắn muốn đi ra ngoài sớm.
Tiên Khí khá đặc biệt, dễ tiết lộ ra ngoài, nếu không thành Tiên thì khó không chế.
Hắn không chắc chắn mình có bị phát hiện ra hay không, cũng không biết lúc nó xuất hiện thì có dị tượng gì không?
Nên vừa đến đỉnh phong, đi ra ngoài vẫn an toàn hơn ở Đệ Cửu Phong.
Trong lòng đất, Giang Lan thở một hơi.
Hắn cầm Tạo Hóa Đan trong tay.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu chút xúc tác.
Độ kiếp thành tiên.
- Không biết bình cảnh thành Tiên có bị biến mất như lúc trước không? Nếu không thì ta phải đi tìm Tiên Môn lần nữa.
Nếu ở cảnh giới khác, Tạo Hóa Đan có thể phá bỏ bình cảnh, nhưng thành Tiên không biết có tính là bình cảnh hay không.
Nhưng vì lý do an toàn, hắn chuẩn bị thêm cả Ngộ Đạo Trà, nếu như không được thì lại ăn.
Cuối cùng cố gắng đột phá.
Vừa nghĩ đến đây, Giang Lan bỏ Tạo Hóa Đan vào trong miệng.
Có thể thành Tiên hay không thì phải nhìn kết quả lần này.
Sau khi Giang Lan nuốt Tạo Hóa Đan, trong nháy mắt hắn đã đi vào hư không, nơi này giống với lúc trước, là nơi tìm Tiên Môn.
Ngay lúc này, hắn cảm giác Tạo Hóa Đan có phản ứng.
Hư không xuất hiện biến hóa, giống như đang tự mình diễn hóa, trước kia chỉ có thể nhìn mà không thể tiếp xúc với Tiên Môn đã bắt đầu đến gần.
Nhưng cánh cửa vừa đến gần đã bỗng nhiên biến mất, sau đó xung quanh có vô số cánh cửa hiện ra, những cánh cửa kia đang lóe lên.
Mỗi lần lóe lên đại diện cho một lần trở ngại.
Cuối cùng Giang Lan cũng hiểu vì sao lúc trước lại không thể đến gần Tiên Môn, vì những cửa này chỉ có một cái là thật, đến gần mới có thể thay đổi.
Nhưng làm cách nào mới có thể tìm ra được tiên môn của mình?
Tìm ra được, hoặc tìm đến độ cao phù hợp nhất, có lẽ chính là cửa thành tiên của hắn.
Giang Lan hiểu ra, hắn bước lên phía trước.
Cuối cùng, tất cả cánh cửa đều biến mất, chỉ có một cánh cửa lớn sâu trong hư không.
Cánh cửa tỏa ra ánh sáng vàng kim.
Giang Lan biết, đó là Tiên Môn của hắn.
Hắn đi về phía trước, đi thẳng đến cổng chính.
Nếu đẩy cánh cửa này ra, chào đón hắn chính là thiên kiếp thành Tiên.
Soạt!
Giang Lan vươn tay, mượn nhờ lực lượng Tạo Hóa Đan, đẩy cửa lớn.
Cửa mở có Tiên Khí dâng trào, ánh sáng chiếu rọi.
Lúc này, hắn có cảm giác hiểu ra, có loại tâm niệm.
Dường như hiểu được cảnh giới Tiên.
Thành Tiên có nghĩa sinh mệnh thay đổi, tương lai cũng có khả năng hoàn toàn mới, chỉ cần đi xa, thì có thể mãi mãi trường sinh.
Nhìn như ở dưới đất, bỗng nhiên đi lên không trung.
Hắn nhìn xuống dưới, nhìn về phía chân trời xa xa.
Hiểu được con đường thành Tiên đưa đến vô số khả năng.
Tiên phàm khác nhau như một rãnh trời.
Vượt qua như cá chép vọt long môn, không qua được thì về với đất vàng.
Cảm thụ được mọi thứ, Giang Lan bước lên, đi thêm một bước mà trước nay hắn vẫn hằng ao ước.
Hai trăm năm trước, hắn bước lên con đường thành Tiên, tu tiên pháp.
Mục tiêu đầu tiên chính là thành Tiên, để có thể tự vệ, cũng vì hi vọng trong lòng.
Một chữ Tiên làm người ta hướng đến.
Lúc này, Giang Lan đi vào Tiên Môn.
Hôm nay, hắn thành tiên.