Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 165: Chất vấn đệ cửu phong

Chương Trước Chương Tiếp

- Là cái gì?

Mâu Thanh Hà mở miệng hỏi, giọng nói vẫn trầm thấp như trước.

Mâu Hân thấy không khí không đúng, nhưng vẫn đưa đồ vật ra.

- Có lẽ là gửi từ năm ngày trước, cuối cùng đưa đến khách sạn chỗ ta. Trên đó có khóa chặt pháp bảo của Đông Quách Dương, cũng có thể dùng phi kiếm. Còn có một lá thư, bảo Giang Lan của Đệ Cửu Phong đã ra ngoài, Đông Quách Dương đang theo dõi, hắn gọi người xung quanh cố gắng ngăn cản, muốn chúng ta chạy đến giúp.

Mặc dù rất dễ trà trộn vào Côn Luân, nhưng nếu không cẩn thận thì sẽ bị tiêu diệt từ trước.

Bọn họ cũng không hiểu vì sao.

Thế nên muốn truyền tin cho nhau cần phải cẩn thận, không có ai dám đưa pháp bảo truyền tin đến Côn Luân.

Tóm lại, mặc dù có thể dễ dàng trà trộn vào Côn Luân, nhưng đó không phải sân sau của bọn họ, muốn gửi tin phải cực kỳ cẩn thận.

Dù là ai, đều chỉ có thể truyền tin trong thời gian cố định được mà thôi, bình thường không thể liên lạc với nhau,

Phong thư lần này gửi đến không thuộc vào khoảng thời gian gửi như bình thường.

- Có thể định vị được chỗ của Đông Quách Dương không?

Mâu Thanh Hà hỏi.

- Vừa rồi thì được, nhưng bây giờ thì không. Nhưng vẫn có thể biết được vị trí đại khái. Chúng ta có thể thử liên lạc với Đông Quách Dương.

Mâu Hân nói.

- Ngay vừa rồi, Đông Quách Dương đã chết.

Người ngồi ở vị trí khác nói.

Nghe được tin tức này, Mâu Hân sững sờ.

Khó trách bầu không khí kém như vậy.

Mới qua bao nhiêu năm, có thêm một người nữa chết rồi?

Là do Côn Luân ra tay?

Hay là người Đệ Cửu Phong kia?

- Do ai làm?

Mâu Hân hỏi.

- Trước đó chúng ta không biết, nhưng bây giờ có thể đoán.

Mâu Thanh Hà nói, trên mặt tràn đầy sự mờ mịt.

- Đông Quách Dương đuổi theo Giang Lan, hắn có gọi người. Không nhắc đến có bao nhiêu người, dù chỉ có một, chắc chắn cũng không yếu hơn hắn. Nên khả năng bị Giang Lan đánh chết là không cao, trừ phi có pháp bảo. Cũng có khả năng có người khác đang bảo vệ Giang Lan.

Mâu Thanh Hà đứng lên nói.

- Đại khái cứ đến xem thử, sau đó tìm người hỏi thăm, Giang Lan đã đi đâu, đã quay về chưa?

Tất nhiên những người khác không có ý kiến, mà cũng đứng lên đi cùng.

Giết Giang Lan là một chuyện có công lớn.

Phải thành công.

. . .

. . .

Trên đỉnh Đệ Cửu Phong.

- Sư huynh, quá tùy hứng.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Mạc Chính Đông, trên mặt có sự tức giận.

- Không phải là không thể để Giang Lan đi ra ngoài lịch luyện, nhưng nếu hắn đi một mình thì quá nguy hiểm. Hơn nữa cũng không thể biết được hắn ở đâu, có an toàn không?

- Chuyến đi này rất quan trọng đối với hắn, không thể không ra ngoài.

Mạc Chính Đông bình tĩnh mở miệng.

- Nhưng như vậy cũng quá nguy hiểm rồi, cũng chẳng biết lúc nào mới quay về.

Liễu Cảnh của Đệ Nhị Phong nói.

- Bây giờ chỉ có thể đợi hắn quay về.

Trúc Thanh tiên tử thở dài.

- Lần nào gặp nguy hiểm hắn cũng có thể gặp dữ hóa lành, hơn nữa Giang Lan không phải là người dễ xúc động, hắn tự hiểu rõ bản thân. Nếu như gặp phải nguy hiểm, hắn sẽ tự mình quay về sớm.

Mạc Chinh Đông nhìn về phía chân trời rồi nói.

- Sư huynh quá tự tin rồi, đúng là dùng đồ đệ làm trò đùa.

Diệu Nguyệt tiên tử nói.

Bây giờ Giang Lan không chỉ là đệ tử Đệ Cửu Phong, hắn là người quản thúc Long Tộc, cúc áo duy nhất để giữ thần nữ ở lại.

Vì thế sự an toàn của hắn cực kỳ quan trọng.

- Ta thế nào không quan trọng.

Mạc Chính Đông nói.

- Ta muốn là đệ tử khỏe mạnh lớn lên, không phải là một khôi lỗi cho Côn Luân. Ta sẽ tự mình dẫn đạo cho hắn, nhưng đường hắn đi thế nào thì phải tự mình chịu trách nhiệm. Trước khi không có quan hệ thông gia, hắn không muốn ra ngoài lịch luyện, ta nghe hắn. Sau khi có quan hệ thông gia, hắn đến thời gian lịch luyện nên muốn ra ngoài, ta cũng nghe theo hắn. Sẽ không vì quan hệ thông gia mà hạn chế hắn.

- Sư huynh quá tùy hứng.

Diệu Nguyệt tiên tử lại nói lần nữa.

- Tốt xấu gì sư huynh cũng phải báo trước với chúng ta một tiếng chứ?

- Ngay cả ta hắn còn không nói, các ngươi đừng hi vọng.

Tửu Trung Thiên uống rượu thở dài.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Tửu Trung Thiên, nói.

- Sư huynh nhìn thấy Thất Thải Tường Vân xuất hiện mà nói cho chúng ta thì không đến mức này.

- Lần sau nói.

Tửu Trung Tiên không vui, hắn uống rượu tiếp.

Lần sau?

Làm gì có lần sau!

- Các ngươi đúng là làm loạn.

Liễu Cảnh tức giận nói.

Nhưng có thể làm gì?

Bây giờ không thể tìm thấy Giang Lan nữa.

Tính cũng không tính được.

Có khí vận ngàn năm trên người, không biết bao giờ mới tính ra hắn.

Trúc Thanh tiên tử đứng bên cạnh, không nói gì, dù sao Tiểu Vũ cũng biết chuyện này.

Nàng cũng có trách nhiệm.

- Để hắn đi lần này đi.

Mạc Chính Đông thở dài nói.

- Lần này ra ngoài đối với hắn rất quan trọng.

Chỉ lần này không thông báo với những người khác.

Sau này báo một tiếng.

Dù sao Đệ Cửu Phong cũng là một bộ phận của Côn Luân, có vài việc cần phải có trách nhiệm.

Nhưng hắn cũng phải có trách nhiệm với đồ đệ mình.

Vì thế người khác có nói gì cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Có lẽ Giang Lan có thể thành Tiên hay không thì phải dựa vào lần này.

- Đại chiến giữa Long Tộc và Yêu Tộc sắp kết thúc, sau vài năm nữa sẽ nhắc đến chuyện thần nữ với chúng ta.

Diệu Nguyệt tiên tử nói.

- Thời gian ở giữa phải có cái giảm xóc, khoảng chừng trăm năm gì đó.

Liễu Cảnh bình tĩnh nói.

- Có ảnh hưởng gì lớn không?

Trúc Thanh tiên tử hỏi.

Quan hệ này rất lớn.

Mặc dù bọn họ không sợ, nhưng không thể khinh thường Long Tộc được.

Đến lúc đó nhìn xem, Long Tộc không dám quá đáng, không dám dùng thủ đoạn quanh co, đại khái sẽ đi một chuyến đến Côn Luân.

Diệu Nguyệt tiên tử nói khẽ.

. . .

Đệ Nhất Phong, giữa sườn núi.

Ở trong một đình che mưa.

- Sư phụ, Giang sư đệ của Đệ Cửu Phong đi ra ngoài rồi, có lẽ đi rất xa.

Lâm An đứng ở bên cạnh Phong Nhất Tiếu, cung kính nói.

- Trên người có khí vận ngàn năm, không có vấn đề.

Phong Nhất Tiếu bình tĩnh nói.

Hắn nhìn về phía Đệ Cửu Phong, không biết đang nghĩ gì.

- Sư phụ, khí vận ngàn năm lợi hại như vậy sao?

Lâm An rất tò mò.

Tất nhiên hắn biết sao lại có khí vận ngàn năm.

Hắn trùng hợp thấy được Thất Thải Tường Vân nên quay về hỏi sư phụ.

- Còn lợi hại hơn ngươi nghĩ, Đệ Cửu Phong lừa tất cả mọi người cho Giang Lan ra ngoài. Đại khái là vì lần này rất quan trọng. Nhưng có cơ duyên thành Tiên hay không thì không ai biết.

Phong Nhất Tiếu bình tĩnh nói.

- Lợi hại vậy mà không biết có thể thành Tiên hay không?

Khí vận ngàn năm vốn không tầm thường, mà sư phụ còn nói là còn lợi hại hơn suy nghĩ của hắn.

Một người có khí vận trên người, muốn thành tiên không khó mới đúng.

Thiên phú của sư đệ Đệ Cửu Phong bình thường, có khả năng thành tiên, nhiều lắm là hơi khó mà thôi.

Đáng lẽ ra trên người có khí vận ngàn năm thì sẽ san bằng độ khó này mới đúng.

Phong Nhất Tiếu đứng dậy, hắn nhìn về phía mây trắng dưới chân trời.

- Cơ duyên rơi xuống như nước mưa, nếu ngươi đứng trong đình thì làm sao nhận được cơ duyên? Cơ duyên giống nhau, nhưng đổi một người thì chính là kết quả hoàn toàn khác.

Lâm An gật đầu, hắn hiểu ra.

Có cơ duyên, nhưng sư đệ Đệ Cửu Phong có lấy được hay không thì không biết.

Khí vận nhiều nhưng không nắm chắc được thì cái gì cũng chẳng có.

- Nghe nói ngươi khiêu chiến Lộ Gian, kết quả ra sao?

Phong Nhất Tiếu thu hồi ánh mắt hỏi.

Lâm An cúi đầu, có chút hổ thẹn.

- Làm sư phụ mất thể diện.

- Đánh không lại rất bình thường, tương lai còn rất dài.

Phong Nhất Tiếu nói khẽ.

- Có lẽ qua một đoạn thời gian, Long tộc sẽ đến so tài.

Ngươi chuẩn bị một chút, đừng quá mất mặt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)