Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 164: Ác ma giết người.

Chương Trước Chương Tiếp

Giọng nói vang lên, Đông Quách Dương vẫn chạy về phía trước một đoạn.

Đến khi hắn nhìn về phía sau, đập vào mắt hắn là một thanh niên bình tĩnh và lạnh lùng.

Tu vi Nguyên Thần sơ kỳ.

Người này chính là Giang Lan mà Đông Quách Dương đã nhìn chằm chằm.

Lúc này Giang Lan không ra tay vội vàng, cũng không phải vì đối phương chỉ có tu vi Nguyên Thần sơ kỳ mà khinh thường, hắn còn có việc muốn hỏi người này vì sao theo dõi hắn.

Là do Thiên Nhân Tộc, Yêu Tộc hay là Long Tộc?

Những người này đều có động cơ.

Thiên Nhân Tộc có khả năng nhất, hai nhà còn lại có khả năng nhỏ hơn.

Nhưng không ai biết Yêu Tộc và Long Tộc nghĩ gì, phong cách làm việc khác nhau, không chắc chắn sẽ theo giõi hắn.

- Sư, sư huynh, sao ngươi lại ở đâu?

Đông Quách Dương lập tức mở miệng hỏi thăm.

Nghe được câu này, Giang Lan nhìn Đông Quách Dương liếc một chút, hắn không nói gì, mà chỉ bước ra một bước.

Trong chớp mắt, tay hắn chộp vào vai Đông Quách Dương.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, cánh tay của Đông Quách Dương bị Giang Lan bóp nát.

Hóa thành sương máu.

- A! !

Một tiếng hét thảm vang lên, Đông Quách Dương hoảng sợ nhìn Giang Lan.

Hắn nhìn Giang Lan, không dám tin.

- Sư, sư huynh, làm cái gì vậy

Trong lòng Đông Quách Dương thấy rất sợ hãi, đối phương mạnh hơn hắn nhiều.

Hắn còn nghĩ Giang Lan là người không quả quyết, nhưng không ngờ đối phương vừa đến nơi đã trực tiếp bóp nát cánh tay hắn.

Đau đớn kịch liệt truyền đến.

Giống như đang nói cho hắn biết, hôm nay hắn phải chết.

- Bọn họ vẫn không chịu buông tha cho ta?

Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Giang Lan vang lên.

Đông Quách Dương lui về sau hai bước, ấn tượng về Giang Lan trong đầu hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trong những năm hắn đi vào Côn Luân, tin tức có thể nghe được là đệ tử Đệ Cửu Phong quái gở, tự ti, chưa từng giao lưu với bất kỳ kẻ nào.

Tu vi cao là nhờ tài nguyên của Đệ Cửu Phong đắp vào, may mắn thành khôi lỗi của Côn Luân, có quan hệ thông gia với Long Tộc.

Điều được nói nhiều nhất đại khái là tính cách có vấn đề.

Nhưng điều này cũng bị lên án.

Một kẻ vô năng phế vật bất tài.

Nhưng hôm nay, Đông Quách Dương phát hiện đối phương ra tay tàn nhẫn, giết địch chưa bao giờ nương nay.

Một đường tuyệt sát.

Đây đâu phải là hạng người vô năng yêu đuối, đây là cường giả khát máu mới đúng.

Hơn nữa…

Bốn người lúc trước là Phản Hư, không phải là người bình thường có thể đối phó được.

Tất nhiên những người này là do Giang Lan giết chết.

Giang Lan Đệ Cửu Phong, không hề giống với lời đồn chút nào.

Tất cả mọi người đều nghĩ hắn là kẻ dễ bị ức hiếp, nhưng thực tế hắn là con hổ ăn người, ác ma giết người.

Nghe kiểu nói của đối phương, hắn đã biết mình bị theo dõi từ sớm, những người trước đó tám chín phần cũng là do người này giết chết.

Nghĩ đến đây, Đông Quách Dương không còn chiến ý nữa, cũng không có suy nghĩ phản kháng.

- Sư huynh, không phải như ngươi nghĩ đâu.

Đông Quách Dương càng nghĩ càng cảm giác Giang Lan đáng sợ, sự sợ hãi trong lòng bắt đầu lan tràn ra cả người.

- Ta có thể giúp sư huynh, sư huynh có thực lực mạnh mẽ. Mà Thiên Nhân Tộc còn núp trong bóng tối theo dõi sư huynh bên ngoài, ta có thể giúp sư huynh đối phó với bọn họ.

Đông Quách Dương cảm thấy mình vẫn còn có giá trị.

- Người theo dõi sư huynh chết hết toàn bộ, bọn họ sẽ nghi ngờ, đến lúc đó sẽ phái Tiên Nhân xuống theo giõi sư huynh, không phải là không có khả năng.

Xem ra là Thiên Nhân Tộc.

Trong lòng Giang Lan suy đoán.

- Những người nằm vùng còn lại có tu vi gì?

Giang Lan hỏi.

- Nghe nói có người vừa thành Tiên không lâu, còn lại đều chưa thành Tiên. Có lẽ sư huynh cũng sắp thành Tiên, không khó đối phó.

Đông Quách Dương nói.

- Ngươi thông báo cho hắn rồi sao?

Giang Lan hỏi.

Nếu một Tiên Nhân muốn ra tay với hắn, đúng là rất nguy hiểm.

Xem ra Thiên Nhân Tộc không chịu nổi hắn nhiều hơn hắn nghĩ.

- Không, không có, tình huống bình thường thì không liên lạc được.

- Nam Gia ở Trung Nguyên có Nam Tín, là ai?

- Sát thủ mà Thiên Nhân Tộc mời đến để đối phó với sư huynh. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà mười năm trước bọn họ lùi đơn.

Vốn dĩ Đông Quách Dương hơi nghi ngờ.

Nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì.

Chẳng lẽ đối phương phát hiện Giang Lan mạnh như thế?

Nghe được lời của Đông Quách Dương, Giang Lan có cảm giác ngoài ý muốn, hai người kia đúng là đến để đối phó hắn.

Nhưng vừa chạm mặt đã rời đi?

Vì sao đối phương lại rút lui? Hắn không biết, nhưng sau này cần cẩn thận hơn.

- Biết vị trí của Thiên Nhân Tộc không?

Giang Lan hỏi.

- Bọn họ không chịu nói, nhưng ta đã điều tra, gần cầu Đông Lộ.

- Vì sao không thông báo cho bọn họ?

- Không báo được, chỉ đến thời gian cố định mới có thể liên lạc…

Nhìn thấy Giang Lan đến gần, Đông Quách Dương hoảng sợ nói.

- Sư, sư huynh, đừng giết ta.

- Nếu như hôm nay người ngã trên đất là ta, ngươi cảm thấy ngươi sẽ tha cho ta sao?

Giang Lan giơ tay, bình tĩnh nói.

- Nếu ngươi là ta, chưa chắc đã nhân từ như ta. Ít nhất ta sẽ cho ngươi lên đường thoải mái.

Ầm!

Trong sự hoảng sợ của đối phương, Giang Lan đã kết thúc mạng sống của hắn.

Giang Lan không thích lãng phí thời gian để tra tấn kẻ địch.

Đánh chết mới tránh khỏi việc đêm dài lắm mộng.

Không còn giá trị hỏi thăm thì tiễn đối phương lên đường.

Xác định những người này đã chết hết, Giang Lan mở Nhất Diệp Chướng Mục ra, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

Lần này hắn thay đổi phương hướng, chạy về sơn mạch Tây Châu.

Không ngự kiếm phi hành mà dùng Thiên Hành Cửu Bộ.

Lần này hắn có thể đưa Thiên Hành Cửu Bộ dùng đến cực hạn, có lẽ chậm chạp không cách nào đạt đến đỉnh phong, nhưng cũng ở trạng thái cao nhất.

Còn Thiên Nhân Tộc ở cầu Đông Lộ, chờ sau khi thành Tiên quay về rồi xử lý.

Nếu đã biết, cũng không cần ở lại.

Lần này hắn sẽ đi ra nhiều nhất là ba đến năm năm.

Đối phương vừa thành Tiên, vẫn còn ở giai đoạn cần củng cố.

Nếu cũng là tiên, Giang Lan có Cửu Kiếp Lực, có lẽ một quyền phân chia thắng thua.

Đương nhiên, mọi thứ cần thành Tiên đã rồi nói.

Nhưng cũng cần tính đến trường hợp đối phương nói dối.

Dù muốn đi xử lý những người kia, cũng phải tìm hiểu đối phương rõ ràng, nếu không thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

. . .

. . .

Ở trấn nhỏ Thanh Thành cách Côn Luân năm ngày đường.

Sau lưng trấn nhỏ có một ngọn núi lớn, giữa ngọn núi có một cầu nối đến mấy ngọn núi khác, bên kia cũng có trấn nhỏ.

Cây cầu nối thiên nhiên này được gọi là cầu Đông Lộ.

Nghe nói là do chưởng giáo Côn Luân lấy tên.

Không biết thật hay giả.

Mà dưới cầu là vực sâu vô tận.

Không nhìn thấy đáy.

Nếu chẳng may rơi xuống thì đúng là bốc hơi khỏi nhân gian ngay.

Có thể đi xuống được, chỉ có thể là tu tiên giả cường đại.

Nếu có tu vi đủ, sẽ có thể đi xuống nơi vực sâu đen nhánh, nơi đó có một sơn động.

Lúc này, trong sơn động có giọng nói trầm thấp vang lên.

- Thám tử ở Côn Luân chết rồi.

Ánh sáng xuất hiện trong động.

Bốn người ngồi xung quanh bàn, trên mặt có sự mờ mịt.

Vị trí trung tâm là một nam tử trung niên, hắn cũng là người vừa nói.

Mâu Thanh Hà, thành Tiên không lâu, bản thân muốn đến đây để xử lý Giang Lan.

Hắn luôn ngồi chờ cơ hội.

Không chỉ vì Giang Lan đi lên thang trời, nhiều hơn là vì đám người Mâu Hưu vì hắn mà chết.

Nhưng ngay cả thám tử cũng chết.

Trước đó Phong Tích chết hắn không biết, lần này hắn thả đồ vật đặc biệt lên người Đông Quách Dương.

Thứ này khá vô dụng, chỉ biết đại khái đối phương sống hay chết,

Bây giờ bọn họ biết Đông Quách Dương chết rồi, nhưng không biết đối phương vì sao lại chết.

Lúc này, một nữ tử đi vào sơn động.

- Có tin tức.

Mâu Hân của Thiên Nhân Tộc hơi nóng này.

Lần truyền tin này không bình thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)