Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 163: Tìm ra ngươi

Chương Trước Chương Tiếp

Rừng cây rộng lớn, cây cối phong phú.

Ánh sáng mặt trời chiếu qua lá cây thưa thớt, chiếu xuống mặt đất.

Lúc này, Giang Lan đi vào trong rừng cây đầy lá rụng, hắn nhìn ánh mặt trời loang lổ, cảm giác bầu trời không sáng ngời như vậy.

Đây là do ảnh hưởng của sương mù thiên nhiên.

Sau khi đi xuống, bỗng nhiên có ánh sáng vàng kim bay về phía hắn.

Giống như muốn rơi xuống trước mặt hắn.

Keng!

Một tiếng vang thanh thúy vang lên.

Đó là một linh kiếm phát ra ánh sáng, cắm trước người Giang Lan, giống như linh bảo từ trên trời rơi xuống.

Nhìn thấy linh kiếm, Giang Lan biết là có người cố ý đưa đến trước mặt hắn.

Bởi vì có ánh sáng bao phủ, nên làm cho người ta cảm thấy đây là bảo vật hiếm có.

Sau khi linh kiếm xuất hiện không lâu, xung quanh có bốn người bay về phía hắn, còn có một người không có động tác.

Thứ tự đến của những người này không giống nhau lắm, người xuất hiện đầu tiên là một nữ tử.

Tóc dài, áo đỏ, khuôn mặt có chút tinh xảo, dáng người không kém.

Biểu hiện bên ngoài là Kim Đan hậu kỳ.

Nhưng thực tế là Nguyên Thần trung kỳ.

- Vị đạo hữu này.

Lộ Linh cảnh giác nhìn Giang Lan trước mặt.

- Ta thấy kiếm này trước, ngươi có thể đưa cho ta được không?

Trong nháy mắt, Giang Lan dùng lực lượng đưa chuôi kiếm phát sáng kia đến trước mặt Lộ Linh.

- Trả lại cho ngươi.

Lộ Linh.

- …!

Nàng cầm kiếm lên, nhìn Giang Lan rồi tò mò nói.

- Nghe nói tính cách của đạo hữu rất cao minh, nhưng hôm nay nhìn thì chỉ là kẻ tham sống sợ chết mà thôi. Rõ ràng kiếm này của ngươi, vậy mà cứ vậy đưa cho ta. Đồ vật của mình cũng không dám nhận, đúng là chẳng phải loại người không tầm thường gì đó.

- Các hạ biết ta?

Giang Lan mở miệng hỏi.

Còn có ba người ở trên đường.

Hắn có thể phát hiện được tu vi của bọn họ.

Mạnh nhất là Nguyên Thần sơ kỳ.

Còn người giấu trong bóng tối thì không biết, hắn còn đang tìm vị trí chính xác của đối phương.

Nếu như tìm được thì có thể ra tay.

- Lần đầu tiên gặp, nhưng mà…

Lộ Linh nhìn Giang Lan, nở một nụ cười thân mật.

- Cũng đã tiếp nhận một danh sách đặc biệt. Không biết đạo hữu có thể giúp chúng ta chuyện này không?

- Giúp đỡ đưa mạng cho các ngươi mượn sao?

Giang Lan hỏi.

- Nói mượn thì xa lạ quá, cho ta được không? Đệ đệ cảm thấy thế nào?

Lộ Linh trừng mắt nhìn, thiên kiều bách mị.

- Có thể.

Giang Lan gật đầu.

- Nhưng các ngươi phải tự mình đến lấy.

- Ha ha, đệ đệ thật biết đùa, sao ngươi không tò mò, vì sao một Kim Đan hậu kỳ như tỷ tỷ lại tranh giành với Nguyên Thần sơ kỳ như đệ đệ sao?

Lộ Linh cười nói.

Nói xong thì bắt đầu đến gần Giang Lan.

Đi lấy mạng của hắn.

Nhưng vừa đi được nửa đường nàng đã dừng lại, vì giọng nói của Giang Lan làm cho nàng kiêng kỵ.

- Nguyên Thần trung kỳ muốn giết Nguyên Thần sơ kỳ đúng là không khó. Hơn nữa phía sau còn có một Nguyên Thần hậu kỳ, một Nguyên Thần viên mãn, còn có một Phản Hư sơ kỳ. Muốn giết một Nguyên Thần sơ kỳ như ta thì đủ xài, hơn nữa còn bốn người cùng ra tay? Vậy vị tỷ tỷ này, sao ngươi không tò mò một Nguyên Thần sơ kỳ như ta vì sao không sợ Nguyên Thần trung kỳ như ngươi, còn có ba người lợi hại hơn ở phía sau sao?

Lộ Linh dùng ánh mắt khó tin nhìn Giang Lan, nàng lùi về sau hai bước, nhưng nhanh chóng dừng lại.

- Đệ đệ, có lẽ ngươi khó đối phó hơn tỷ tỷ nghĩ một chút, suýt chút nữa bị ngươi lừa. Ngươi mạnh hơn, nhưng cũng không có khả năng đến Phản Hư. Chúng ta có Phản Hư, chẳng khác nào nắm giữ phần thắng cuối cùng. Muốn dọa tỷ tỷ đi rồi bỏ chạy sao? Không có cửa đâu.

- Nhưng thấy đệ đệ cố gắng như thế, tỷ tỷ sẽ phối hợp với ngươi một chút.

Lộ Linh có thể cảm giác được bạn nàng sắm đến, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

- Vậy thì một Nguyên Thần sơ kỳ như đệ đệ, vì sao không sợ chúng ta chứ?

Trong nháy mắt khi giọng nói của Lộ Linh dứt lời, Giang Lan hành động.

Bóng người của hắn biến mất ngay tại chỗ, Lộ Linh cảm giác ngoài ý muốn, nhưng khi thấy Giang Lan trực tiếp xuất hiện ngay trước mắt thì nàng bắt đầu kinh hãi.

Nàng không hề phát hiện ra.

Nhưng Lộ Linh vẫn chọn ra tay, lực lượng hội tụ trong lòng bàn tay, đầu tiên đánh lùi đối phương đã.

Trong nháy mắt khi nàng ra tay, tay đã bị Giang Lan cầm được, khó có thể tránh thoát.

Sau đó, giọng nói lạnh như bắng của Giang Lan vang lên.

- Bởi vì ta đã là Phản Hư viên mãn.

Ầm!

Hơi kéo tay, cánh tay của Lộ Linh bị bóp nát.

Đau nhức kịch liệt truyền đến, nhưng lại nghe được lời làm nàng chấn động hơn.

Phản ứng đầu tiên là bỏ chạy.

Nhưng chờ đón nàng là một quyền bao trùm toàn bộ thế giới.

- Không, ta nguyện thần phục.

Ầm!

Một quyền bao phủ nàng, sương máu chính là dấu vết cuối cùng của nàng ở thế giới này.

Lộ Linh chết rồi, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Nhanh đến mức người trong cuộc còn chưa kịp hiểu được, thậm chí còn chưa có phản ứng gì.

Vì sao người trước mắt lại là Phản Hư viên mãn?

Vì sao nàng lại chết?

Nhưng sự thật là vậy, không ai phản bác được.

Lúc này, ba người khác xuất hiện.

Bọn họ thấy được mọi chuyện, trong lòng nổi lên sóng lớn, một quyền đánh chết Nguyên Thần trung kỳ?

Tu vi gì?

Nguyên Thần viên mãn?

- Ẩn giấu tu vi, đúng là một chuyện lớn, ngươi nói thử xem nếu ta nói chuyện này cho những người muốn giết ngươi, có thể bọn họ sẽ không tiếc bất kỳ giá nào để giết ngươi hay không?

Một nam tử trung niên nói.

Hắn là người có tu vi mạnh nhất trong số ba người.

Phản Hư sơ kỳ.

Lần này Giang Lan không trả lời, mà trực tiếp biến mất, lúc xuất hiện chính là trước mặt tên Phản Hư sơ kỳ kia, tay chộp vào đầu đối phương.

Cảnh tượng này làm cho đồng tử của hắn co lại, hắn phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm lớn.

- Người chết không thể nói chuyện.

Giọng nói lạnh như băng vang lên, Giang Lan bắt đầu ra tay.

Đây cũng là câu nói cuối cùng mà Phản Hư sơ kỳ nghe được.

Ầm!

Phản Hư sơ kỳ trực tiếp bị bóp nát.

Sương máu bay lên.

Cho đến giây phút cuối cùng, đối phương mới hiểu ra, bản thân đã sai.

Một Phản Hư như hắn, lại xem thường Giang Lan rồi.

Hai người khác, Giang Lan không quan tâm, điều hắn để ý là người trong bóng tối kia.

Đương nhiên, lúc hắn rời đi, hai người kia đã hóa thành sương máu, tung bay giữa không trung.

. . .

Đông Quách Dương nhìn chằm chằm vào phía trước, hắn dùng pháp bảo đặc thù, mặc dù không nhìn rõ, nhưng cũng hiểu được tình huống.

Nhưng vì biết, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán hắn.

Biến mất.

Những người kia, có một người biến mất.

Là Nguyên Thần trung kỳ.

Có lẽ là bị giết.

Chỉ là Nguyên Thần trung kỳ mà thôi, không tính là gì, không có vấn đề gì.

Người Đệ Cửu Phong có pháp bảo mạnh cũng là chuyện bình thường.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện Phản Hư sơ kỳ cũng biến mất, không rõ tình huống.

Hai người còn lại cũng biến mất trong chớp mắt.

- Chuyện gì xảy ra? Không có người khác đến, vì sao lại có kết quả như vậy?

Hắn không tin, một mình Giang Lan sao có thể giết chết được tất cả những người kia.

Một Nguyên Thần sơ kỳ, dù ẩn giấu tu vi, nhiều lắm cũng là Nguyên Thần trung kỳ thôi.

Tu vi hai trăm năm, dù mạnh hơn cũng không có khả năng giết chết được cả bốn người.

- Không được, rời khỏi đây đã rồi tính tiếp.

Đông Quách Dương nghĩ như vậy, hắn trực tiếp rời đi.

Nhất là trong pháp bảo của hắn, đối phương không rõ tung tích, ít nhất thì vị trí không giống với lúc trước.

Giang Lan chắc chắn còn sống.

Nhưng đã mất đi tung tích.

Điều này làm cho hắn có cảm giác sợ hãi.

Nhưng cảm giác sợ hãi này nhanh chóng trở thành sự thật, ngay khi hắn muốn đi, sau lưng có một giọng nói lạnh như băng vang lên.

- Tìm ra ngươi rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)