Đường lên Côn Luân dễ dàng đổi.
Trong hai trăm năm qua, Giang Lan hiểu rõ vô cùng sâu sắc.
Mỗi lần ra ngoài, cơ bản đều thấy đường đã thay đổi.
Rừng cây xung quanh cũng sẽ thay đổi một lần.
Có lẽ có đệ tử cường đại đánh nhau ở đây, nên làm cho rừng cây cũng bị ảnh hưởng.
Đối với việc này, Giang Lan nhớ đến mảnh rừng cây ở Đệ Cửu Phong kia.
Người của Đệ Nhị Phong săn giết rất nhiều người ở trong đó.
Dù ít hay nhiều cũng sẽ làm rừng cây bị ảnh hưởng, cho nên việc đổi đường cũng có thể là do những người đó.
Mất chút thời gian, Giang Lan đi đến khách điếm Cựu Tửu.
Lúc đi vào, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn biến mất.
Tạm thời không thể phát hiện được vị trí của đối phương, cho nên không biết đó là người nào, có tu vi gì.
Đợi sau này lại nói.
Bây giờ tu vi mặt ngoài của hắn là Nguyên Thần sơ kỳ, đối phương tìm người đối phó hắn, cũng sẽ không vượt qua Phản Hư.
Chỉ cần không phải là Tiên, Giang Lan đều có thể xử lý được.
Nhưng cũng không thể xem thường đối phương.
Trong thế giới Đại Hoang không thiếu cái lạ, có lẽ có đồ vật chuyên môn áp chế hắn cũng nên, khó mà nói được.
Phải cẩn thận một chút.
Tu vi càng cao, tiến giai càng nhanh, thì dễ dàng sinh ra cảm giác bành trướng.
Trong lời nói sẽ có một loại cảm giác miệt thị.
Tính cách sẽ thay đổi.
Giang Lan tấn thăng với tốc độ rất nhanh, may mà trước mắt thì hắn còn vững vàng được.
Bây giờ hắn không tu luyện bất cứ công pháp nào liên quan đến tâm cảnh, hoàn toàn dựa vào bản thân mình lĩnh ngộ.
Bất Động Minh Vương Chú đã bị vô hiệu, đánh dấu có được, ngoại trừ Thái Thượng Thiên ra, đều không có gì giúp đỡ hắn.
Dựa vào chính là bản thân.
Mỗi ngày tu luyện, mỗi lần quét dọn cũng có thể làm tâm cảnh hắn tăng lên.
Vì thế, cho dù hai trăm năm sắp thành Tiên, hắn cũng sẽ không khinh thường người khác hay tự đắc gì đó.
Như vậy mới có thể đối mặt với những chuyện ngoài ý muốn hoặc nguy cơ bất ngờ.
Đi vào khách điếm, Giang Lan lại nhìn thấy được thiếu niên kia.
Đã hai trăm năm qua.
Khuôn mặt đối phương vẫn không hề thay đổi.
Hai trăm năm không hề để lại dấu vết trên người hắn.
Người này, thật sự có thể lớn lên được sao?
Trong chớp mắt, Giang Lan hơi nghi ngờ một chút.
- Đại ca ca? Lại mua rượu sao?
Thiếu niên đang cúi đầu, hắn phát hiện có người đi vào.
Giang Lan gật nhẹ đầu.
- Lúc nào ông chủ mới quay về?
- Buổi chiều gia gia mới về.
Thiếu niên nói.
Giang Lan không nói gì nữa, hắn ngồi ở một nơi hẻo lánh, chờ ông chủ trở về.
Nhìn thấy Giang Lan ngồi xuống, thiếu niên nhanh chóng lấy nước trà và đậu phộng ra.
- Miễn phí.
Thiếu niên nói.
Giang Lan gật đầu cám ơn.
Thiếu niên cười chạy về quầy.
Giang Lan đang ngồi yên ở đó, thuận tiện dụng tâm thần cảm nhận khách điếm này.
Chỉ khi đứng ở quầy, hắn mới có thể đi vào tâm thần của khách điếm.
Ngồi ở chỗ này, không vào được.
Trừ phi bị kéo vào.
Thiếu niên nhìn Giang Lan, sau đó bắt đầu tiến vào tâm thần khách điếm.
Hắn đã chờ rất nhiều năm, cuối cùng cũng chờ được đại ca ca.
Chỉ cần đi vào tâm thần của đại ca ca, hắn được xem như xuất sư.
Rất nhanh, thiếu niên lại một lần xuất hiện trước cửa khách điếm.
Không ở bên trong.
Sau đó hắn đẩy cửa lớn, không nhúc nhích.
Tiếp theo hắn dùng sức đẩy, vẫn không nhúc nhích.
Thiếu niên đánh ra một quyền, cửa vẫn không hề mở ra.
Mất một thời gian, hắn bắt đầu dùng chân đá.
Ầm! Ầm!
Nhưng đến khi thiếu niên kiệt sức, cửa vẫn không hề mở ra.
- Xem ra những năm qua tu luyện chẳng ra sao.
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên ở sau lưng thiếu niên.
Là gia gia của hắn.
Cũng chính là ông chủ khách điếm.
- Có phải là do gia gia cố ý đóng lại không?
Thiếu niên thấy gia gia thì bắt đầu ăn vạ.
Ông chủ lắc đầu cười, sau đó tự mình mở cửa lớn của khách điếm.
Kẽo kẹt.
Cửa mở.
Giang Lan vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đã mở mắt ra.
Hắn hơi ngạc nhiên, lần này đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng vẫn bị kéo vào khách điếm tâm thần.
Lúc mở mắt ra, đúng là ông chủ đã trở về.
- Muốn mua rượu?
Thấy Giang Lan nhìn qua, ông chủ mở miệng hỏi.
Giang Lan gật nhẹ đầu.
Lấy linh thạch ra.
Giống hệt với lúc trước, dù hắn biết giá của rượu, nhưng chưa bao giờ sửa đổi giá trước kia cho.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi là muốn đi ra ngoài?
Lão giả thu linh thạch, đẩy rượu ngon đến trước mặt Giang Lan.
- Ông chủ cũng biết?
Giang Lan cảm giác ngoài ý muốn.
- Nhìn giống như vậy thôi, mỗi lần người muốn đi ra ngoài thì trên người sẽ có chung một loại khí tức.
Trong giọng nói của ông chủ có ý cười, cũng có sự bất đắc dĩ.
Điều này làm Giang Lan không hiểu, hắn cũng không muốn nói đến vấn đề này.
Do dự một lúc, hắn vẫn hỏi câu muốn hỏi.
- Ta muốn hỏi tiền bối một vấn đề, có liên quan đến tâm thần khách điếm.
- Muốn biết cách bố trí sao?
- Đúng.
Ông chủ nhìn Giang Lan, sau đó nói.
- Chờ ngươi quay về rồi hỏi lại vấn đề này.
Nghe được lời này, Giang Lan cung kính hành lễ.
Sau đó cầm rượu ngon rời đi.
- Đại ca ca, của ngươi này.
- Cám ơn.
Giang Lan cầm đậu phộng mà thiếu niên cho, xuất phát đi lịch luyện.
Khi trở về, chắc chắn hắn đã thành Tiên.
Ông chủ khách điếm nhìn Giang Lan rời đi, trong lòng cảm khái.
- Chỉ mới hai trăm năm, càng ngày càng xuất sắc, chưa bao giờ mất đi phương hướng, vận may của Mạc Chính Đông thật tốt.
Sau đó ông chủ khách điếm nhìn thiếu niên, nói.
- Sự thật đã chứng minh ngươi không đủ nỗ lực, thiên phú của ngươi mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng ngay cả tâm cảnh của đối phương còn chẳng thể vào được.
- Lần sau chắc chắn sẽ thành công.
Thiếu niên không phục nói.
Do hắn ít khi tu luyện thôi.
Chỉ cần hắn cố gắng thêm hai trăm năm, tiên nhân cũng chẳng để vào mắt.
. . .
. . .
Rời khỏi khách điếm, Giang Lan đi về phía đông.
Lần này hắn ngự kiếm phi hành đi.
Không bay quá cao, nhưng cũng không quá thấp.
Cố gắng bay đến chỗ ít người, như vậy thì sẽ không dễ làm người khác cảm thấy phản cảm.
Có một số người không thích có người bay qua đỉnh đầu mình.
Nhất là một số tiền bối thành danh đã lâu.
Phẩm tính khác nhau.
Trên thế giới Đại Hoang này, tai bay vạ gió cũng không hiếm thấy.
- Cuối cùng cũng đến.
Giang Lan ngự kiếm trên không trung không lâu thì cảm giác được có người đang đi theo hắn.
Ngược lại có thể thử bắt được vị trí, nhưng tạm thời không biết được mục đích của đối phương.
Chờ một chút.
Nhìn thử có đồng bọn không?
Còn đám người Thiên Nhân Tộc năm mươi năm trước đến Côn Luân kia, có vẻ như đã rời đi.
Yêu tộc cũng vậy.
Nhưng cụ thể như thế nào, hắn không biết.
Cũng cần đề phòng một chút.
Chỉ cần không phải là Tiên, phần thắng của hắn rất lớn, nếu như là tiên. . .
Trước hết về Đệ Cửu Phong đã.
Dù hắn có Cửu Kiếp Lực, nhưng tiên chung quy là tiên, không giống với hắn.
Bay ba ngày, Giang Lan cảm giác có thêm hai người chú ý hắn.
Có lẽ cùng một bọn.
- Ba người.
Đi ba ngày, hắn đã bay ra khỏi phạm vi Côn Luân.
Ngày thứ năm.
Sau lưng Giang Lan vẫn chỉ có ba người, nhưng đối phương giống như vẫn đang đợi.
Ngay lúc Giang Lan đang do dự, có nên tìm bọn họ ra tay hay không, bỗng nhiên thấy phía trước có một ngọn núi giống mê trận thiên nhiên.
Lúc này trong núi có một vệt ánh sáng lóe qua, giống như điềm lành.
- Muốn dẫn ta đi vào?
Có suy đoán, Giang Lan ngự kiếm về phía ngọn núi nhỏ kia.
Mê trận ở nơi này không tệ, nhưng vẫn không có tác dụng gì với hắn.
Với tạo nghệ trận pháp như bây giờ, rất nhiều khốn trận đã không có hiệu quả gì nữa rồi.
Nếu như cho hắn đi lại con đường vào Dao Trì, tất nhiên sẽ đi được nhiều hơn.
Lúc Giang Lan đi vào trong núi, hắn cảm giác ba người phía sau cũng đi vào.
Hơn nữa còn nhiều hơn hai người.
- Toàn bộ có năm người.
----------------------------