Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 161: Có thể chú ý đến vấn đề tình cảm của sư phụ.

Chương Trước Chương Tiếp

Chân nhãn cũng không thể nhìn thấy hình người của Tiểu Vũ, chỉ có thể nhìn thấy chân thân của nàng.

Có lẽ là do vừa mới học được, cảnh giới quá thấp.

Giang Lan không quan tâm đến chuyện này.

Sau đó bắt đầu gia trì kiếm ý Trảm Long Kiếm trên kiếm gỗ cho Tiểu Vũ.

- Lần này là lần thứ mười một.

Tiểu Vũ không quan tâm đến vấn đề trước đó của Giang Lan.

Nàng nhìn hắn, chân thành nói.

- Trước đó đã trả hết mười năm, nếu sư đệ tiếp tục gia trì kiếm ý là ta nợ sư đệ rồi. Sư đệ muốn cái gì?

Nghe được vấn đề này, Giang Lan nhìn Tiểu Vũ một cái, nói.

- Nếu sau này muốn trồng thứ gì, xin sư tỷ suy nghĩ thật kỹ, mong là sư tỷ sẽ không từ chối.

- Ta từ chối.

Tiểu Vũ nói.

- Cảm giác đang chiếm lời từ sư đệ.

Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhìn Tiểu Vũ, nhẹ nhàng nói.

- Vậy sư tỷ muốn thế nào?

- Xem chữ viết của sư đệ được không?

Tiểu Vũ hỏi.

Giang Lan.

- . . .

Hắn không trả lời vấn đề này.

Mà tiếp tục tập trung gia trì kiếm ý.

Hai người cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này.

Dường như cũng không gấp gáp hoàn thành giao dịch.

Chậm rãi kéo dài.

Đến chạng vạng tối, Giang Lan trả kiếm gỗ lại cho Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ cầm kiếm gỗ lên, hài lòng chém ra vài đường, nàng cảm giác kiếm ý trên Trảm Long Kiếm giống hệt với trước kia, không nhiều hơn chút nào, cũng không ít hơn.

Sau ba năm sẽ tiêu tan gần như không còn.

- Sư đệ đi ra ngoài hơn chục năm, trận pháp ở đây có bị mất hiệu lực hay không?

Trên đường rời khỏi rừng đào, Tiểu Vũ hỏi Giang Lan.

- Sẽ không mất đi hiệu lực, trừ phi xuất hiện sự thay đổi đặc biệt, nếu không thì dù cả trăm năm vẫn không có vấn đề.

Giang Lan mở miệng giải thích.

Dưới đất có Tụ Linh Trận, mà mỗi trận pháp được tạo thành từ rất nhiều mô hình khác nhau.

Muốn toàn bộ mất đi hiệu lực là không có khả năng.

Vậy là thật sự đi ra hơn chục năm? Trong lòng Tiểu Vũ thần nói.

- Hình như sư đệ còn chưa có linh kiếm?

Tiểu Vũ từng thấy Giang Lan dùng kiếm mấy lần, đều là linh kiếm bình thường.

Giang Lan gật đầu.

Đúng là hắn không có linh kiếm nào thuận tay,

Dù sao thì hắn chỉ dùng nắm đấm chứ không dùng kiếm.

Dùng kiếm giết người quá chậm, cũng quá yếu.

- Cho mượn này.

Tiểu Vũ vung tay lên, một linh kiếm màu lam xuất hiện trước mặt Giang Lan.

- Đây là Hàn Thu Kiếm, cũng được xem là linh kiếm. Đợi lúc nào sư đệ quay về thì phải trả lại cho ta. Đây là bội kiếm của ta.

- Cám ơn sư tỷ.

Giang Lan cầm linh kiếm, sau đó cất vào.

Còn việc có cần dùng không, tất nhiên là không.

Cho dù kiếm có tốt đến mấy, cũng không thuận tiện bằng dùng nắm đấm.

- Vậy thì sư đệ đi sớm về sớm.

Ở dưới Đệ Cửu Phong, Tiểu Vũ vẫy tay tạm biệt Giang Lan.

Thật ra cũng không khác bình thường lắm.

Nhưng vì Giang Lan muốn ra ngoài, nên nàng nói nhiều thêm hai câu.

- Sư đệ, ra ngoài nhớ phân biệt rõ phương hướng, đừng để lạc đường.

Nói xong, nàng thè lưỡi, ngự kiếm quay về Dao Trì.

Giang Lan.

- . . .

Mỗi lần Tiểu Vũ biểu lộ càng nhiều, hắn sẽ nhớ đến Ngao sư tỷ cao lãnh.

Tính cách nào mới là thật đây?

Có lẽ tất cả đều thật.

Giang Lan không suy nghĩ nhiều nữa, hắn về nhà.

Ngày mai dọn dẹp một chút nữa là có thể ra ngoài rồi.

Còn cần chuẩn bị thêm nữa.

Dưới bầu trời đêm, Giang Lan lấy bản đồ ra, nhìn rất lâu.

Côn Luân nằm ở trung tâm Tây Hoang.

Cuối cùng phía bắc tiếp giáp với sơn mạch Vu Vân của Bắc Hoang, cuộc chiến giữa Yêu Tộc và Long Tộc đại khái ở vị trí này.

Phía đông thì đi qua Trung Nguyên.

Thiên Nhân Tộc ở Trung Nguyên.

Mặc dù Giang Lan không biết vị trí cụ thể, nhưng hắn không muốn đi qua đó.

- Nói cách khác, có thể đi về phía nam?

Nhìn bản đồ, Giang Lan muốn đi về chỗ kia.

Đi về phía Nam không có nghĩa là muốn đi Nam Hoang.

Cho dù đi phương hướng nào, hắn sẽ không ra khỏi Tây Hoang.

Quá yếu, mà thời gian cũng rất ít.

Chưa thành Tiên, muốn đi từ Tây Hoang về Trung Nguyên hay tam hoang khác là không có khả năng.

Đường dài xa xôi là một chuyện, trên đường còn có dị thú cường đại và hoàn cảnh quỷ dị nữa.

Theo hắn biết, có một số người gặp hoàn cảnh dị thường, sau đó biến mất khỏi thế giới Đại Hoang.

Cụ thể đi đâu thì không ai biết được.

Sau đó có tiên nhân đứng ra giải thích, nói có khả năng được đưa đến khu vực khác.

Hắn có một người bạn tốt, từng bất ngờ ở Tây Hoang bị đưa đến Đông Hoang chỉ trong mấy hơi thở.

Cuối cùng, phải trải qua trăm ngàn cay đắng mới về Tây Hoang được.

Mà người bình thường thì giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Loại tình huống này cũng phải cảnh giác.

Do dự thật lâu, cuối cùng Giang Lan cũng vẽ ra con đường ba tháng ở Tây Hoang. Đầu tiên đến sơn mạch tây Châu.

Sơn mạch Tây Châu có không ít linh thú. Cũng có rất ít người.

Linh thú không mạnh, hoàn cảnh không kém, địa thế hiểm trở.

Điều cần chú ý duy nhất đó là thực vật.

Sơn mạch Tây Châu có cây ăn thịt người, nếu đi lạc, dễ dàng bị thực vật trong sơn mạch ăn mất.

Nên khu vực đó mới ít người.

Tu tiên giả rất ít khi đến đó, vì cũng chẳng có thiên tài địa bảo gì.

- Lại tìm thêm chỗ nữa, đề phòng tình huống đột xuất.

Sau đó, Giang Lan tiếp tục quan sát bản đồ.

Cuối cùng hắn cũng chọn được nơi thứ hai, đó là sa mạc cổ tịch ở phía nam Tây Hoang.

Có nguy hiểm, nhưng hắn có Thiên Hành Cửu Bộ, có lẽ thoát khỏi nguy cơ ở sa mạc.

Mà hắn có rất nhiều pháp bảo, tuyệt đối đủ để bố trí trận pháp cần thiết lúc độ kiếp ở đó.

Tìm được hai nơi, Giang Lan ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Ánh sao sáng chói, tương lai có một ngôi sao thuộc về chính hắn.



Sáng sớm.

Sương mù còn chưa tiêu tán, Giang Lan đã mở mắt ra.

Gió nhẹ thổi qua tóc hắn, mát lạnh thoải mái.

- Đi tạm biệt sư phụ trước.

Hôm qua Giang Lan đã ngủ một đêm.

Đây là lần đầu tiên hắn ngủ trong những năm qua.

Hắn cần điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, cho dù là độ kiếp, hay là xuống núi, đều cần trạng thái tốt nhất.

Lần này ra ngoài, hắn còn chuẩn bị rất nhiều đồ vật.

Pháp bảo, phù văn, đan dược, trận pháp, tất cả đều có.

Chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

- Hôm nay xuất phát?

Trên đỉnh Đệ Cửu Phong, Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, nói.

- Vâng, đi sớm về sớm.

Giang Lan trả lời.

- Hiếm thấy ngươi ra ngoài một chuyến, nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều vào. Đừng làm mất lòng người.

Mạc Chính Đông vẫn dặn dò hai câu.

- Đệ tử hiểu rõ.

Giang Lan cúi đầu nói.

- Đi thôi, ra ngoài mở mang kiến thức một chút về thế giới bên ngoài.

Mạc Chính Đông xua tay áo.

Giang Lan hành lễ, sau đó quay người rời khỏi Đệ Cửu Phong.

Làm sư phụ phải thất vọng rồi, hắn không có ý định đi kiến thức thế giới bên ngoài.

Chỉ là muốn nhanh chóng độ kiếp, sau đó quay về.

Sau khi thành tiên, tu vi tăng lên cần thời gian dài dằng dặc, nên sẽ có thời gian tìm hiểu về vấn đề tình cảm của sư phụ.

Vẫn nên có thêm một sư nương thì hơn.

Nếu không như vậy, lúc về già thì sư phụ sẽ rất cô đơn.

Đệ tử Đệ Cửu Phong cũng không thể thay phiên nói chuyện phiếm giải sầu với sư phụ được đúng không?

Rời khỏi Đệ Cửu Phong, Giang Lan đi từng bước một ra phía ngoài, lần này hắn không đi quanh bốn phía.

Mà trực tiếp chọn rời khỏi Côn Luân.

Nếu như người Thiên Nhân Tộc thật sự chú ý đến hắn, đại khái sẽ phát hiện ra hắn.

Không bị phát hiện, vậy thì đi bảy ngày về phía Đông.

Nếu như vẫn không có.

Hắn sẽ mở Nhất Diệp Chướng Mục ra, đi về phía sơn mạch Tây Châu phía Tây.

Sau khi rời khỏi Côn Luân, Giang Lan có loại cảm giác bị chú ý đến.

- Nhanh hơn so với dự đoán, không biết có phải là Thiên Nhân Tộc không?

Giang Lan cũng không biết là ai.

Nhưng hắn cũng không vội, hắn muốn đi đến khách điếm Cựu Tửu một chuyến.

Có một số việc muốn hỏi ông chủ khách điếm.

Nhưng đã năm mươi năm trôi qua, con đường lại sửa lại một lần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)