Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 160: Chân nhãn này thật khó dùng.

Chương Trước Chương Tiếp

Muốn dẫn người Thiên Nhân Tộc ra cũng không khó.

Nhưng muốn làm cho bọn họ ra tay mới khó khăn.

Bây giờ hắn có tu vi Nguyên Thần sơ kỳ.

Nhập môn được hai trăm năm, tính là không tệ rồi.

Nếu như tính luôn tu vi ẩn tàng, hắn đã có tốc độ tấn thăng của thiên tài.

Nếu như Thiên Nhân Tộc cho người mới trà trộn vào, tất nhiên tu vi sẽ không cao như thế.

Không có khả năng cao hơn hắn.

Trừ phi lúc đến đã che giấu tu vi.

Nếu như vậy, ngược lại cũng tốt.

Có thể cho đối phương cơ hội ra tay.

Nhưng cụ thể có được không, cần phải thử mới biết được.

Nhưng nếu đối phương không giám sát chặt chẽ, vậy thì hắn không cần tự tạo phiền phức cho mình.

Hơn nữa, Thiên Nhân Tộc có hay không cũng không biết.

- Phải xem thử, đã năm mươi năm trôi qua, Thiên Nhân Tộc và Yêu Tộc còn ở Côn Luân nữa không.

Hắn còn nhớ rõ từng có người quét tu vi của hắn.

Nhưng sau đó không gặp được.

Nhưng vẫn làm cho bản thân không thể xem thường.

Ra ngoài cần cảnh giác hơn.

Sau đó, Giang Lan về nhà.

Tạo Hóa Đan xuất hiện, hắn không cần đi dạo lung tung nữa.

Trước thành Tiên đã rồi tính.

Nhưng trước khi ra ngoài phải tạm biệt Tiểu Vũ, trên lý thuyết thì không cần ra ngoài quá lâu.

Có lẽ lần tiếp theo nàng đến đây, hắn đã thành Tiên quay về rồi.

Giang Lan ngồi trong sân, không suy nghĩ những thứ này nữa.

Hôm nay hắn đánh dấu được một thần thông.

Vô Vọng Chân Nhãn.

Nhân dịp còn thời gian, hắn học tập trước.

Sau đó Giang Lan nhìn thấy một cuốn sách trong đầu.

Dù là thần thông hay công pháp, vẫn hiện ra theo hình thức thư tịch.

Điều khác biệt là thuật pháp có thể nhìn chữ mà hiểu được.

Còn thần thông thì không.

Nếu biết thì biết, không biết là không biết, không thể nào học được.

Sau khi mở sách ra, nó trực tiếp dung nhập vào trong người Giang Lan.

Chỉ trong chớp mắt, hắn cảm giác ánh mắt mình thay đổi, nhưng cảm giác lại cẩn thận thì không có gì khác thường.

Sau đó hắn mở mắt ra.

Hắn nhìn rõ hoa cỏ cây cối trong vườn hơn.

Nhưng cũng chỉ là nhìn rõ.

Hơi ngạc nhiên, hắn vận chuyển thần thông, mở chân nhãn ra.

Vậy mà chẳng có gì thay đổi.

- Hình như chỉ có thể nhìn thấu ngụy trang.

- Không biết có thể nhìn thấu Nhất Diệp Chướng Mục không?

Vì muốn thí nghiệm thần thông này, Giang Lan giơ tay, sau đó gia trì Nhất Diệp Chướng Mục lên.

Trên mu bàn tay có sương mù bao phủ.

Sau đó hắn dùng Vô Vọng Chân Nhãn để xem.

Đúng là nhìn thấy sương mù, nhưng không thấy được bàn tay phía sau.

- Còn tốt.

Đối Giang Lan mà nói, đây coi là chuyện tốt.

Ít nhất nói rõ Nhất Diệp Chướng Mục có xếp hạng cực kỳ cao trong số các thần thông.

Dù những người khác có thần thông như chân nhãn thì cũng không thể nhìn thấu được hắn.

Nhưng cũng có khả năng là do Nhất Diệp Chướng Mục che khuất trời, che khuất chúng sinh, cũng không phải là ngụy trang, cho nên không cách nào bị nhìn thấu.

Nhưng khi bị nhìn chăm chú thì hắn có thể cảm giác được, bị nhìn thấu hắn cũng có thể phát hiện ra.

Trước mắt thì không có bất kỳ người nào có thể xem thấu Nhất Diệp Chướng Mục, nếu như có có người xem thấu, hắn có thể cảm nhận được.

Nhưng dù là thần thông gì cũng chỉ là phụ trợ, thứ có thể chưởng khống mọi thứ vẫn là tu vi.

Thành Tiên đã ở rất gần, cũng không biết khi nào mới có thể vô địch Đại Hoang.

Sau đó Giang Lan bắt đầu làm quen với Vô Vọng Chân Nhãn, có cái này, hắn có thể phát hiện những người khác có ẩn giấu tu vi hay không.

-Không biết nhìn Tiểu Vũ sẽ thấy cái gì.

Giang Lan có chút tò mò.

Muốn biết sau lớp ngụy trang của Tiểu Vũ là trẻ con, hay là trạng thái Ngao sư tỷ.

Lần sau đến thì hắn sẽ nhìn một chút.

Thời gian ba ngày trôi qua.

Ba ngày này, ngoại trừ quen thuộc thần thông ra, hắn còn đọc sách.

Nhìn sách trận pháp.

Giang Lan muốn trước khi ra ngoài, bổ sung trận pháp còn lại.

Lại qua ba ngày, trận pháp trên Đệ Cửu Phong bị thay mới hết một lần.

Bây giờ Giang Lan cũng không biết tạo nghệ trận pháp của mình có cảnh giới gì, hắn không bày trận giống như trên sách, mà đã tiến hành sửa đổi.

Hiệu quả cụ thể thế nào còn cần người thử qua mới biết.

Một ngày này, hắn cảm giác ngoài rừng hoa đào có người.

Có lẽ là Tiểu Vũ đến.

Lần này, không chờ Tiểu Vũ đi vào, Giang Lan chủ động cất bước ra ngoài đón.

Rất nhanh hắn đã thấy một thiếu nữ cầm kiếm gỗ, cười tươi đi vào trong rừng đào.

Vẫn là tiên váy màu xanh ngọc, cột tóc cao đơn giản.

Dường như giống như đúc ba mươi năm trước.

Giang Lan không ghét phong cách này.

- Ừm?

Tiểu Vũ nhìn thấy Giang Lan, có chút ngoài ý muốn.

- Sư đệ muốn xuống núi sao?

- Vì sao sư tỷ lại nghĩ như vậy?

Chờ Tiểu Vũ đi đến bên người, Giang Lan mới quay người đi vào bên trong.

Hai người sóng vai đi.

Lúc đi vào, Tiểu Vũ đưa kiếm gỗ cho Giang Lan.

- Tình huống bình thường, đều là ta vào trong nhà, sư đệ mới ra ngoài. Lần này sư đệ chờ ta ở đây. Có lẽ là có việc mới dừng tu luyện sớm.

Tiểu Vũ hỏi Giang Lan.

Trước kia nàng không có khả năng tùy tiện đến Đệ Cửu Phong.

Khi đó phải chờ đợi ròng rã 30 năm.

Nếu như nàng ở dưới núi đợi, có lẽ phải đợi luôn năm mươi năm.

Vì thế, có lẽ là sư đệ kết thúc bế quan.

Nhưng nàng không nhìn thấy tu vi trên người Giang Lan thay đổi.

Giang Lan gật gật đầu, không hề giấu diếm chút nào.

- Ừm, bế quan kết thúc, muốn đi ra ngoài lịch luyện.

Lúc nhìn thấy Tiểu Vũ, hắn đã phát hiện.

Tiểu Vũ đã là Phản Hư sơ kỳ, nhưng cố ý biểu hiện ra là Nguyên Thần viên mãn.

Là vì giảm bớt áp lực cho hắn sao? Trong lòng Giang Lan tự nói.

Trước kia, dù là Ngao sư tỷ hay là Tiểu Vũ, nàng sẽ không ẩn giấu tu vi.

- Đi ra ngoài lịch luyện?

Tiểu Vũ nhìn Giang Lan, khó tin.

Nàng ít nhiều có hiểu về Giang Lan.

Trong hai trăm năm qua, Giang Lan hoàn toàn không hề ra ngoài.

Đừng nói là ra ngoài, số lần rời khỏi Đệ Cửu Phong cũng ít đến đáng thương, thời gian dài nhất là những ngày đi giúp đỡ ở khách điếm với nàng.

Bây giờ bỗng nhiên nói mình muốn đi ra ngoài lịch luyện, đúng là làm cho nàng ngoài ý muốn.

- Tu luyện hai trăm năm, muốn ra ngoài đi một chút.

Giang Lan trả lời.

Tiểu Vũ gật đầu, nàng hơi để ý.

Vì nàng đến đây quá thường xuyên sao?

- Ta sẽ cố gắng để lần sau sư tỷ đến đây thì ta đã quay về.

Giang Lan bổ sung một câu.

- A.

Tiểu Vũ gật đầu.

Hóa ra không phải vì nàng.

Đi đến nhà, Tiểu Vũ tưới linh dịch cho trứng thực vật giúp Giang Lan.

- Sư đệ ra ngoài, vậy chẳng phải sẽ không ai chăm sóc trứng thực vật và hoa U Dạ rồi sao?

Đây là sủng vật, khác với hoa cỏ.

- Sinh mệnh lực của bọn chúng rất mạnh.

Giang Lan nói.

Tiểu Vũ không nói gì, nếu rảnh thì nàng vụng trộm đến tưới cho chúng là được.

Dừng một chút, nàng tò mò nói.

- Sư đệ còn nhớ cái ly ở khách điếm sẽ tự động rơi sao? Sư đệ có thể bố trí trận pháp đó không?

Nghe được vấn đề này, Giang Lan suy nghĩ lại.

Sau đó lắc đầu.

- Không thể nào mô phỏng được trận pháp đó, nói cách khác thì hạch tâm không phải là trận pháp. Sư tỷ muốn dùng phương pháp đó để tu luyện?

Đại khái là muốn chơi thì đúng hơn, Giang Lan suy nghĩ trong lòng.

Quả nhiên còn chưa trưởng thành.

Nghĩ như vậy Giang Lan tính dùng chân nhãn nhìn Tiểu Vũ.

Nhìn thử sau dáng vẻ cập kê của nàng kia là dáng vẻ thành niên Ngao Long Vũ, hay là dáng vẻ trẻ con của Tiểu Vũ.

Hắn vận chuyển Vô Vọng Chân Nhãn.

Giang Lan cảm giác bản thân có thể khám phá mọi ngụy trang.

Ví dụ như ngụy trang tu vi của Tiểu Vũ, cũng như trạng thái hình người của nàng.

Quả nhiên ngụy trang bắt đầu bị cởi bỏ.

Sau đó hắn nhìn thấy được hình dáng chân chính của Tiểu Vũ.

-. . . . .

Một con Bạch Long.

Chân nhãn này thật khó dùng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)