Trên đỉnh núi Đệ Cửu Phong.
Mạc Chính Đông nhìn về chân trời, trong lòng có một tia minh ngộ, lại có một tia khó hiểu.
Trong lòng lại cảm giác thấy càng mãnh liệt.
Nhưng cơ hội ở đâu, thủy chung không thấy được.
Ngay khi hắn không biết làm thế nào thì Giang Lan lại đến tìm hắn.
Lúc này, Mạc Chính Đông thở phào nhẹ nhõm.
Làm theo chỉ dẫn của trái tim.
- Sư phụ.
Giang Lan đứng trước mặt Mạc Chính Đông.
Lần này hắn đến là muốn nói bản thân sẽ ra ngoài lịch luyện.
Mấy ngày nay, hắn đi nơi khác trên Côn Luân dạo quanh, nếu có thu hoạch thì sẽ rời khỏi Côn Luân.
Thử độ kiếp thành Tiên.
Hắn đã là Phản Hư viên mãn, dù vẫn chưa đến lúc thành tiên nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Đến lúc đó ra ngoài bổ sung là được.
Nếu như ở Đệ Cửu Phong đến đỉnh phong thì dễ dàng xảy ra vấn đề.
Nếu không ngăn chặn, dễ dẫn động đến dị tượng.
Phiền phức quá lớn.
Ra ngoài chuẩn bị là thích hợp nhất.
Gần đây hắn đang nghiên cứu bản đồ, suy nghĩ nên đi nơi nào thích hợp.
Có nhiều chỗ không thể đi, đó là phía Thiên Nhân Tộc, Yêu Tộc và Tứ Hải.
Nhưng Đại Hoang đủ lớn, cho dù đi, cũng không có khả năng đúng dịp gặp phải thế lực của bọn họ.
Mà không đi đến những nơi đó thì ổn thỏa hơn nhiều.
Độ kiếp quá nguy hiểm.
- Lần này đã bao lâu rồi không ra ngoài?
Mạc Chính Đông hỏi Giang Lan.
Đồ đệ của hắn, từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn luôn ở Đệ Cửu Phong.
Trước đó còn thường xuyên xuống núi.
Mấy năm ra ngoài một lần.
Mà từ lúc tu vi tăng lên, hai mươi, ba mươi năm, thậm chí năm mươi năm cũng chẳng thấy xuống núi.
Trong toàn Côn Luân này, còn ai quái gở hơn Giang Lan nữa không?
Hắn khuyên mấy lần.
Nhưng năm mươi năm qua hắn không khuyên.
Dù sao chuyện đính hôn này ảnh hưởng rất lớn.
Tu luyện thêm mấy chục năm cũng không có gì không tốt.
- Năm mươi năm.
Giang Lan nhẹ giọng trả lời.
- Muốn ra ngoài lịch luyện mấy năm?
Mạc Chính Đông hỏi.
Hắn không ôm hi vọng để Giang Lan đi xa nhà, bình thường rất khó.
Trong hai trăm năm qua, mặc kệ là đại hội hay gì đó, Giang Lan không chịu đi.
Đi xa nhất vẫn chỉ là rừng cây Băng Thiền.
- Lần này đến cũng vì muốn nói với sư phụ chuyện này.
Giang Lan nhìn sư phụ, chân thành nói.
- Qua một thời gian ngắn nữa, đệ tử muốn xuống núi lịch lãm.
Nghe được lời Giang Lan, Mạc Chính Đông sửng sốt.
Hắn nhìn Giang Lan, khó có thể tin được, đệ tử suốt ngày không chịu ra khỏi cửa của hắn bỗng nhiên bảo muốn ra ngoài lịch luyện.
Đúng là không quen thuộc nổi.
Nhưng như vậy, hắn cũng nhẹ nhàng thở phào.
Bởi vì hắn cảm giác được.
- Đi xa nhà?
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, hỏi.
- Vâng, xa nhà.
Giang Lan cúi đầu đáp.
- Nếu đi xa nhà, vi sư sẽ tặng ngươi một lễ vật.
- Lễ vật?
Đối với lễ vật của sư phụ, Giang Lan nhớ đến trứng thực vật và hoa U Dạ luôn uể oải.
Hình như lần nào sư phụ đưa đồ vật đều không giống bình thường.
- Ừm, là lễ vật.
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, nói khẽ.
- Đây là lễ vật ta đã chuẩn bị từ lúc nhận ngươi làm đệ tử thân truyền.
Nghe được câu này, Giang Lan hơi kinh ngạc.
Hơn một trăm năm trước sư phụ đã chuẩn bị lễ vật?
Điều này làm hắn không đoán ra.
Lúc Giang Lan còn muốn hỏi, hắn nhìn thấy sư phụ giơ tay lên.
Một cỗ lực lượng quen thuộc xuất hiện.
Ánh sáng bảy màu xuất hiện quanh người Mạc Chính Đông.
- Từ lúc đầu vi sư đã biết ngươi thành Tiên không dễ dàng, nhưng vi sư không cho rằng ngươi không thành Tiên được.
Mạc Chính Đông giơ tay, giọng nói vang lên, ngón tay hắn chỉ vào mi tâm Giang Lan.
- Nếu như không thành tiên, là do vi sự dạy dỗ không đủ. Mỗi lần tấn thăng thì vi sư sẽ chuẩn bị cho ngươi lịch luyện. Thành Tiên cũng không ngoại lệ. Đây là lễ vật vi sư chuẩn bị đầu tiên cho ngươi. Vốn còn muốn đợi ngươi lên Phản Hư viên mãn mới tăng. Nhưng hôm nay trong lòng có cảm giác, bây giờ tặng cho ngươi là lúc thích hợp nhất.
Lúc này, trời giáng tường vân, bao phủ Giang Lan.
Giang Lan ngạc nhiên nhìn.
Giọng nói của Mạc Chính Đông tiếp tục vang lên.
- Hôm nay đúng lúc ngươi muốn đi ra ngoài, có lẽ chuyến đi này cực kỳ quan trọng đối với ngươi. Nên nắm chắc cơ hội. Vi sư chỉ có thể cho ngươi chút lực đẩy, dùng vận khí hơn ngàn năm này giúp ngươi thành Tiên.
Vừa dứt lời, trên không trung Đệ Cửu Phong bị thất thải tường vân bao phủ, phun trào như thủy triều, khí vận gia trì trên người Giang Lan.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng vận khí của bản thân thay đổi.
Từ nơi sâu xa giống như có khả năng vô tận.
Thất thải tường vân bám vào người, Giang Lan cũng cảm giác được thuật pháp của sư phụ đang nứt ra.
Sư phụ dùng tất cả thất thải tường vân cho hắn.
Có nghĩa rằng ngài sẽ không bao giờ dùng loại thuật pháp này được nữa.
Đây là lần cuối cùng sư phụ dùng Thất Thải Tường Vân.
Sư phụ tích góp khí vận hơn ngàn năm, vốn dĩ ban đầu không phải vì hắn.
Hắn mới bái sư hai trăm năm.
Bởi vì hắn xuất hiện, sư phụ thay đổi suy nghĩ, dùng cơ hội duy nhất này lên người hắn.
Giang Lan thiên phú không đủ, rất khó thành Tiên.
Sư phụ dùng vận khí ngàn năm để hắn thành Tiên dễ dàng hơn.
Từ lúc bắt đầu, sư phụ đã nhớ kỹ.
Lúc này, vì trong lòng có cảm giác, nên sư phụ đã thi triển thuật pháp cho hắn sớm hơn dự tính.
Thật ra… Không phải là sớm.
Mà do bản thân hắn đã đi đến trước tiên môn.
Chỉ thiếu cơ hội.
Cảm nhận được Thất Thải Tường Vân, trong lòng Giang Lan có cảm giác không hiểu.
Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt.
Hắn không hiểu nhiều lắm.
Nhưng trong lòng của hắn vẫn đưa ra một quyết định.
Sau khi Thất Thải Tường Vân hoàn toàn rơi xuống, Giang Lan cúi người quỳ gối trước mặt Mạc Chính Đông.
Hắn nhẹ nhàng cúi đầu quỳ lạy.
- Đệ tử ở đây xin thề, sau này tuyệt đối không dùng Thất Thải Tường Vân nữa, ngàn năm sau sẽ tặng lại sư phụ vận khí ngàn năm.
Hắn đập đầu trên đất,
Cũng trong giây phút này, hắn cảm giác pháp thuật của sư phụ hoàn toàn bị phá nát.
Sau này, hắn là đệ tử duy nhất của Côn Luân có thể dùng Thất Thải Tường Vân.
Mà ngàn năm sau, hắn sẽ dùng cho sư phụ.
Mạc Chính Đông thu tay lại, nhìn Giang Lan, khóe miệng có ý cười.
- Không phải lúc bái sư đã đập đầu rồi sao? Làm gì vậy?
- Trước lúc đi, thỉnh an sư phụ.
Giọng nói của Giang Lan vang lên.
Nhưng không bình tĩnh như trước.
. . .
. . .
Ở Đệ Bát Phong, Tửu Trung Thiên nhìn Thất Thải Tường Vân chiếu rọi khắp Đệ Cửu Phong.
Trong lòng thở dài.
- Cứ vậy mà từ bỏ sao?
- Một nhân tiên quan trọng hơn việc ngươi tiến thêm một bước sao?
- Ngàn năm chờ đợi nước chảy về sông?
Hắn giơ rượu trong tay lên, sau đó uống một hớp.
Một hơi cạn sạch, Tửu Trung Thiên cảm giác sự muộn phiền trong lòng không hề giảm bớt chút nào.
Sau cùng đem hồ lô rượu vứt qua một bên.
Cuối cùng, hắn vứt hồ lô rượu đi.
Trực tiếp đi xuống dưới núi.
Muốn tìm người uống rượu.
- Hi vọng ngươi sẽ không hối hận.
- Cũng hi vọng đồ đệ của ngươi đáng giá cho ngươi làm như thế.
Hắn chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của Mạc Chính Đông.
Bởi vì hắn không ngăn cản được, cũng không có cách nào ngăn cản.