- Không biết chuyện đính hôn đã hoàn toàn lắng lại chưa?
Trong sân, Giang Lan đang tưới linh dịch cho trứng thực vật.
Hắn đã bốn mươi năm không ra khỏi Đệ Cửu Phong, người khác cũng không còn dùng hắn làm đề tài, cũng không có người nào biết hắn nữa.
Phần lớn người, chỉ khi đại điển nhìn hắn từ xa xa.
Bốn mươi năm, để cái nhìn này biến mất, không khó lắm.
Dù sao đối với những khác người mà nói, hắn chỉ là khách qua đường có cũng được mà không có cũng không sao.
Không có ai sẽ nhớ kỹ hắn.
Người không quan trọng trong trí nhớ, tất nhiên sẽ bị ném đến nơi hẻo lánh, từ đó quên đi.
Nhắc lên, khái niệm đầu tiên là do hắn gặp may.
Thường thường chứ không có gì lạ.
Cho dù có một số người muốn ra tay với hắn, cũng tuyệt đối sẽ không xem trọng hắn.
Đối mặt hắn, phần lớn người sẽ có một loại cảm giác ưu việt.
- Tiếp tục đợi thêm 10 năm đi.
Gió bão ngày đính hôn đã lắng lại, nhưng Giang Lan vẫn không có ý định ra khỏi Đệ Cửu Phong.
Vẫn chưa đến lúc đi ra ngoài độ kiếp, chờ một chút.
Chờ củng cố tu vi, sau đó đi đến nơi khác trên Côn Luân, tìm kiếm thời cơ thành tiên.
- Những năm này không có phát hiện ra Yêu tộc, cửa vào U Minh bạo phát cũng không hề xuất hiện thay đổi đặc thù nào. Không biết là do Yêu tộc không ra tay, hay là đã bị bóp chết từ sớm.
Đối với điểm này, Giang Lan cũng không chắc chắn.
Bên ngoài thay đổi thế nào, đúng là hắn không biết gì cả.
Có phải Thiên Nhân Tộc vẫn đang chú ý đến hắn, có phải Yêu Tộc cũng đang muốn ra tay với hắn hay không? Có phải Long Tộc cũng đang muốn tìm hắn gây sự?
Hắn đều không biết.
Nhưng bây giờ đã sắp thành Tiên, đến lúc đó sẽ đi ra ngoài tìm hiểu thái độ của những thế lực này.
Đương nhiên, đối với bọn họ, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ.
Qua mấy chục năm sẽ bị lãng quên.
Như vậy là tốt nhất.
Nhưng lúc đi ra ngoài, hắn vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Trong số những người này, Giang Lan vẫn chú ý nhất đến Thiên Nhân Tộc.
Dựa theo tình hình lúc trước, Thiên Nhân Tộc không thể chịu được người đi lên thang trời, mà hắn đã đi lên.
Phong Tích chết rồi.
Sau đó phải có người tiếp nhận chuyện này,
Phong Tích có thể chờ hắn ba mươi năm, người khác cũng có thể chờ hắn năm mươi năm, không phải là không được.
Nhưng bốn mươi năm trước, người của Đệ Nhị Phong đã dọn dẹp rất nhiều gian tế trong tông môn.
Không biết người Thiên Nhân Tộc có trà trộn vào trong đó không.
Giang Lan nhìn sách thật lâu, mất một ít thời gian dọn dẹp đường đi trên Đệ Cửu Phong.
Lúc chạng vạng tối, hắn xử lý hoa cỏ.
Tối nay hắn không quay về động U Minh, mà nằm trên nóc nhà ngắm sao.
Muốn thành Tiên.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ lại lúc bái sư, hắn vẫn là người bình thường.
190 năm trước, hắn vẫn là người bình thường.
Bây giờ hắn cách thành Tiên chỉ một bước xa, có lẽ qua vài năm, hắn sẽ chính thức bước vào cánh cửa thành Tiên.
Nhưng thành Tiên rất khó khăn.
Lần trước ở khách điếm hắn từng thử qua, hắn cố gắng tìm kiếm tiên môn, nhưng ngay cả đến gần cũng không làm được.
Kết thúc với thất bại.
Lần này hắn phải chuẩn bị thật tốt.
Không thể thất bại nữa.
Nếu như thất bại, thành Tiên sẽ cách hắn càng xa.
- Đi đến chỗ nào mới đánh dấu thích hợp đây?
Trên lý thuyết thì đến các bí cảnh là thích hợp nhất.
Nhưng vào bí cảnh cũng không dễ dàng.
Muốn vào thì phải đợi sư phụ mở đường giúp.
Vô duyên vô cơ muốn nhờ sư phụ đưa vào bí cảnh cũng không tốt, mặc dù chưa chắc sư phụ đã hỏi lý do, nhưng còn chưa đến mức đó.
Vì thế, có thể đi nơi khác xem thử.
Trên Côn Luân có không ít chỗ đặc biết, đánh dấu được đồ vật cũng không kém.
Ví dụ như Không Tĩnh Hồ, nhận được Thái Thượng Thiên, tuyệt đối không kém hơn bất cứ cái gì.
Thậm chí hắn có một loại ảo giác.
Chỉ cần học Thái Thượng Thiên, thành Tiên không còn là việc xa vời nữa.
Nhưng nếu học vào, hắn đã không còn là chính mình.
Vì thế, đến nay, Giang Lan chưa từng xem qua.
Sáng sớm, hắn thấy cuối chân trời có ánh mặt trời gay gắt chiếu vào.
Bình minh tờ mờ sáng, chiếu sáng mọi thứ.
Tương lai, có lẽ có một ngày hắn cũng chói mắt như vậy.
Sau đó bước chân của hắn sẽ trải rộng khắp Đại Hoang.
Nhưng lại có thêm ràng buộc.
Năm nay Tiểu Vũ không đến, năm sau mới đến.
Tiểu Vũ không ghét đám hoa kia, tất nhiên Giang Lan cũng không keo kiệt thời gian đi chăm sóc nó.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, Tiểu Vũ muốn hôn sự của bọn họ phát triển một cách tốt nhất.
Mà tất nhiên hắn cũng đáp trả.
Mà không phải thuận theo tự nhiên.
Thuận theo tự nhiên, chỉ làm hao mòn ý tốt của nàng.
Có vài việc, hắn không tham gia, nhưng có vài việc hắn sẽ không từ chối, không thể bỏ mặc không quan tâm được.
Trong tình huống chưa biết gì, đi ra ngoài lịch luyện quá nguy hiểm, hắn sẽ không làm.
Là vì cho bản thân an toàn hơn.
Nhưng nếu nguy hiểm đi đến Đệ Cửu Phong, hắn sẽ đối mặt với bất kỳ khiêu chiến nào, tuyệt đối không trốn tránh.
Đó là trách nhiệm khi làm đệ tử Đệ Cửu Phong.
Mà mặt đối mặt với ý tốt của người khác, nhất là người sẽ cùng nhịp thở với hắn, dù tương lai sẽ rất phiền phức, dù sẽ hạn chế bản thân, hắn cũng sẽ không làm như bản thân câm điếc.
Trách nhiệm của hắn, nghĩa vụ của hắn, hắn đều sẽ đón nhận.
Hắn sẽ không trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh.
Nếu chỉ lo một thân một mình, hắn sẽ không bỏ qua Thái Thượng Vong Tình.
Làm xong mọi chuyện, Giang Lan muốn củng cố tu vi.
Chờ tu vi được củng cố, hắn sẽ bắt đầu làm quen với một số thuật pháp, và nếm thử dùng Cửu Kiếp Lực.
Hắn đã là Phản Hư viên mãn, cần phải có năng lực đánh một quyền.
Một tháng sau.
Giang Lan ngồi trong động U Minh.
Hắn vận chuyển Cửu Ngưu Lực, sau đó dùng Cửu Ngưu Lực dẫn động Trấn Thần Kình.
Khi Cửu Ngưu Lực và Trấn Thần Kình đạt đến cực hạn, một lực lượng giống như đầu khe suối bắt đầu xuất hiện.
Cỗ lực lượng kia trực tiếp bị dẫn dắt đến trên nắm tay.
Lúc này, Giang Lan cảm giác nắm đấm của mình có thể hủy diệt mọi thứ, có thể đối phó với tất cả kiếp nạn sắp đến.
Giống như một con Man Ngưu vận sức chờ phát động.
Hô!
Chỉ trong mấy hô hấp, lực lượng tiêu tan trong nháy mắt, hóa thành Cửu Ngưu Lực.
Nhưng Giang Lan không hể uể oải chút nào.
Bởi vì hắn có thể phát hiện ra rõ ràng.
Hắn có thể đánh được một quyền Cửu Kiếp Lực.
Lực lượng mạnh mẽ, dường như có thể khiêu chiến Nhân Tiên.
Nhưng chỉ có một quyền.
Mà lại không biết sẽ tổn thương mình đến mức nào.
Đây không phải lực lượng mà cấp độ như hắn có thể nắm giữ, cho nên nếu dùng thì sẽ phải chịu tổn thương.
Nếu như thương thế còn trong khả năng chịu được, thì phải dùng một quyền đánh chết tất cả mọi người.
Đương nhiên, lấy tu vi của hắn bây giờ. Nếu dùng Cửu Ngưu Lực đã có thể đánh chết đa số người dưới Tiên.
lực , đồng dạng có thể nhất quyền đánh nổ tuyệt đại bộ phận người.
Thậm chí có loại đánh ra một quyền không yếu hơn Nhân Tiên.
Cho nên, không phải đắc dĩ, hắn không có ý định dùng Cửu Kiếp Lực.
Hoặc tìm thời gian kiểm tra uy lực của Cửu Kiếp Lực, và thương tổn đối với cơ thể.
Thời gian mười năm nhìn như thật lâu, nhưng đối với một người chỉ biết bế quan mà nói.
Thật ra mười năm cũng không quá lâu, trong mười năm qua, Giang Lan bỏ ra ba năm để quen thuộc cảnh giới, bỏ ra bảy năm để cho bản thân ở trạng thái đỉnh phong.
Trong bảy năm qua, hắn không ngừng tiếp cận cánh cửa thành Tiên.
Không cần đến mấy năm nữa, hắn có thể nếm thử đi vào cánh cửa thành Tiên.
- Nên ra ngoài rồi.
Ngày này, Giang Lan rời khỏi động U Minh.
Hắn dự định đi ra ngoài tìm cơ hội thành tiên.
Những năm này, hắn luôn dùng Thất Thải Tường Vân đánh dấu bản thân, muốn tìm cơ hội thành tiên trong động U Minh.
Đáng tiếc không có.
- Còn phải muốn đi nói một tiếng với sư phụ, đệ tử Đệ Cửu Phong muốn đi ra ngoài lịch luyện.
Độ kiếp chắc chắn phải ra ngoài, đây là chuyện không thể thay đổi.