Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 156: Cách tiên chỉ có một bước xa.

Chương Trước Chương Tiếp

Giang Lan chưa bao giờ dừng tu luyện lại.

Ngoại trừ tu luyện, hắn còn nhìn thư tịch.

Sách trên Đệ Cửu Phong rất nhiều.

Hắn sẽ chỉ nhìn một số.

Trận pháp là nhìn nhiều nhất.

Những năm này, trận pháp trên Đệ Cửu Phong được bổ sung càng ngày càng nhiều.

Mô hình trận pháp cũ cũng được thay thế.

Nhưng trận pháp lộ ra ngoài thì càng ngày càng ít.

Cứ ba năm thì Tiểu Vũ sẽ đến một chuyến, mỗi lần đều nhờ Giang Lan gia trì kiếm ý vào kiếm gỗ.

Nhưng dù có đến bao nhiêu lần, nàng vẫn không thể học được Trảm Long Kiếm.

Giang Lan đã bỏ đi ý định bảo Tiểu Vũ từ bỏ Trảm Long Kiếm.

Mà chỉ yên tâm bổ sung kiếm ý vào kiếm gỗ cho nàng.

Sáu năm thoáng một cái đã qua.

Cửa vào động U Minh đã phun trào đến đỉnh phong.

Hôm nay, lúc Giang Lan đang tu luyện, hắn cảm giác lúc này tu luyện có tốc độ nhanh hơn dùng tranh thần nữ và đan dược rất nhiều.

Nếu thời kỳ đỉnh phong duy trì được ba năm, chắc chắn hắn có thể lên Phản Hư viên mãn trong hai trăm năm, thậm chí có thể củng cố tu vi thật vững chắc.

Nhưng lúc này, người Yêu tộc muốn ra tay thì cũng nhanh đến.

Nếu kéo dài thêm thì dù ra tay cũng chẳng có ý nghĩa.

Đối với việc này, Giang Lan duy trì cảnh giác, nhưng cũng không lo lắng quá nhiều.

Những năm qua, hắn chuẩn bị rất nhiều.

Đệ Cửu Phong cũng không dễ dàng đi vào như thế.

Trong tình huống bình thường, không có người nào sẽ đến gần Đệ Cửu Phong, nơi này cửa vào U Minh.

Đến gần chính là tự làm khó bản thân.

Nếu không cẩn thận thì dễ bị tâm ma quấn thân.

Mà cửa vào U Minh vốn cũng không đơn giản, chắc chắn có người canh gác.

Những người khác cũng hiểu điều này.

Trừ phi ôm lòng quyết tâm muốn chết, đến thử một lần.

Trên đời này người sợ chết rất nhiều, nhưng người không sợ chết cũng không ít.

Nhưng trước đó hắn giết qua không ít Yêu tộc, nếu những người đủ cẩn thận, có lẽ sẽ từ bỏ.

Nhưng trong hai trăm năm qua, Yêu Tộc có nhiều động tác như thế, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm ra được.

Nếu bọn họ vì cẩn thận mà không gây chuyện thì không quá thật.

Giang Lan không lo lắng, nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác.

Có cảnh giác, hắn sẽ không buông thả bản thân.

Những năm qua, hắn đều như vậy.

Không xem nhẹ kẻ địch, không xem thường bất cứ ai.

Chỉ cần là kẻ địch, tuyệt đối không nương tay.

Cố gắng một kích tất sát.

Cộp!

Cộp!

Trong lúc tu luyện, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang vọng trong đầu Giang Lan.

Trong nháy mắt, hắn mở mắt ra.

Sau đó nhìn quanh bốn phía.

Nơi tiếng bước chân phát ra không phải ở bên ngoài động U Minh, mà chính là ở bên trong động.

Ngay khi phát hiện ra điều này, lực lượng trong cơ thể đã bắt đầu vận chuyển, lúc nào cũng có thể ra tay.

Nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ người nào tồn tại trong động U Minh.

Cộp!

Cộp!

Tiếng bước chân lại một lần nữa xuất hiện.

Giang Lan đưa ánh mắt nhìn qua miệng giếng U Minh, cũng là cửa vào.

- Sau cửa có sinh vật U Minh đi đến?

Phát hiện ra điều này, Giang Lan đứng lên, nhìn chằm chằm vào cửa U Minh.

Hắn nhớ đến lúc cửa vào U Minh bạo phát, có thể sẽ có một số sinh vật U Minh xuất hiện.

Cũng không mạnh.

Hắn nhìn chằm chằm cửa vào U Minh, không có động tác, chỉ là đang chờ đợi sinh vật U Minh xuất hiện.

Cộc cộc!

Tiếng bước chân từ xa đến.

Hắn đợi rất lâu.

Thế nhưng tiếng bước chân vẫn là từ xa đến gần, không xuất hiện ở cửa ra U Minh, cũng không có bất kỳ sinh vật nào xuất hiện trong động U Minh.

- Ngươi không tò mò sao?

Bỗng nhiên có giọng nói xuất hiện trong đầu Giang Lan.

- Ngươi không muốn biết cửa vào U Minh có hình dáng gì sao?

- Nơi này có lực lượng khó có thể tưởng tượng nổi, đủ cho ngươi thành tiên.

Nghe đến mấy âm thanh này, trong lòng Giang Lan không có bất kỳ gợn sóng nào.

Hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.

Trong lòng như gương sáng.

Tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện bắt đầu tiêu tán.

Mặc dù tiếng bước chân vẫn còn, nhưng không thể ảnh hưởng đến hắn.

Tim của hắn sẽ không bị ảnh hưởng, chỗ kia có dấu hiệu tâm ma xâm lấn, hoàn toàn là do tiếng bước chân ảnh hưởng.

Lần này bạo phát mạnh hơn trăm năm trước nhiều.

Nhưng hắn bây giờ đã không phải hắn của trăm năm trước.

Giang Lan tu luyện, tiếng bước chân tại tiếp tục.

Cả hai không ảnh hưởng đến nhau.

Nếu như tâm cảnh có chỗ không theo kịp, hắn sẽ không cưỡng ép ở lại nơi này.

Dục tốc bất đạt.

Nhưng bây giờ, hắn cũng không tốn sức.

Đương nhiên, sinh vật U Minh vẫn có khả năng đi ra.

Cái này cũng cần đề phòng.

Việc này chiếm một phần chú ý, nhưng vấn đề không lớn.

Thời gian như nước chảy đi qua.

Bạo phát ba năm, Giang Lan từ bỏ việc đọc sách, toàn tâm toàn ý tăng cao tu vi.

Loại cơ hội này, trăm năm mới có thể gặp được một lần.

Tất nhiên đọc sách không quan trọng bằng việc tu luyện.

Mà bởi vì cửa vào U Minh phun trào, đồ vật đánh dấu được cũng tăng lên.

Là một phần trợ giúp cho tu vi của hắn.

Có lẽ mười năm sau, hắn có thể tấn thăng Phản Hư viên mãn.

Không đến hai trăm năm.

. . .

Mạc Chính Đông ngồi ở đỉnh Đệ Cửu Phong.

Đối với việc ngẫu nhiên Tiểu Vũ sẽ đến Đệ Cửu Phong, tất nhiên hắn cũng biết được.

Đây là chuyện làm người ta mừng rỡ.

Tiểu Vũ chưa từng có khúc mắc trong lòng với đồ đệ hắn.

Ngược lại là phát triển theo hướng tốt nhất.

Có lẽ vì không thể nào sửa đổi, nhưng hành động này của Tiểu Vũ, đúng là rất vui vẻ.

Mà đồ đệ hắn cũng hiểu được.

Nên làm như thế nào cũng cần phải tự hiểu.

Tình yêu nam nữ, người làm sư phụ như hắn không dạy được.

Chỉ có thể cho Giang Lan tự mình làm.

Hắn có thể làm, cũng chỉ là giúp Giang Lan thành tiên, giúp cho Giang Lan sớm ngày thành hôn.

Vốn hắn nghĩ còn phải chờ thật lâu.

Thế nhưng gần đây, không biết vì sao, trong lòng hắn có cảm giác, cảm giác hắn nên chuẩn bị sớm chút.

- Nhưng mới Nguyên Thần sơ kỳ, qua một thời gian ngắn nhiều lắm là Nguyên Thần trung kỳ.

- Không biết là tốt là xấu.

Mạc Chính Đông không thể chắc chắn được.

Nhưng cửa vào U Minh bạo phát đã không thể ảnh hưởng đến Giang Lan, điều này đã nói lên rằng Giang Lan đã trưởng thành không kém nhiều lắm.

Kém hơn chỉ là tu vi mà thôi.

Cuối cùng, Mạc Chính Đông ngồi ở trên đỉnh Đệ Cửu Phong.

Bắt đầu chờ đợi.

Còn chưa đến lúc.

. . .

Ngoại trừ việc Tiểu Vũ đến thì Giang Lan mới dừng việc tu luyện, còn những ngày khác thì gần như hắn không rời khỏi động U Minh.

Hắn đang dùng toàn lực trùng kích Phản Hư viên mãn.

Tu vi mặt ngoài thì là trùng kích Nguyên Thần trung kỳ.

Lúc này, hắn phải mượn nhờ lực lượng U Minh tràn ra.

Chỉ có như vậy mới có thể sử dụng một cách hiệu quả nhất, thành công tấn thăng.

Mặt trời mọc, mặt trời lặn, gió mây biến ảo.

Bầu trời mưa phùn, làm cảnh sắc đìu hiu.

Một năm này, lớp lá vàng đầu tiên trên Đệ Cửu Phong bắt đầu rơi xuống, lực lượng trên người Giang Lan bắt đầu phun trào.

Sau khi lá vàng rơi xuống đất, lực lượng trên người hắn khôi phục bình thường.

Năm nay là năm thứ một trăm chín mươi Giang Lan ở Côn Luân.

Năm nay cách đính hôn đã bốn mươi năm.

Mà năm nay, hắn thành công tấn thăng Luyện Thần Phản Hư viên mãn.

Cách thành tiên chỉ có một bước xa.

Giang Lan đón gió thu, đi ra khỏi động U Minh.

Lúc này, tu vi mặt ngoài của hắn là Nguyên Thần sơ kỳ, tu vi ẩn giấu là Nguyên Thần trung kỳ.

Tu vi chân chính là Luyện Thần Phản Hư viên mãn.

- Bởi vì mười năm giảng giải và cửa vào U Minh bạo phát, làm cho ta vào viên mãn trước hai mươi năm.

Nhưng muốn đi bước thành Tiên cuối cùng, vẫn rất khó khăn.

Giang Lan từng bước đi về phía đại điện, hắn muốn đi xem sách để bản thân yên tĩnh một chút.

Sau vài năm, hắn phải ra ngoài.

Chỉ cần tìm được cơ hội thành Tiên.

Mà cơ hội thành Tiên, hắn phải đi nơi khác để đánh dấu.

Đệ Cửu Phong đã bị hắn đánh dấu nhiều.

Tìm không thấy cơ hội thành Tiên.

-----------------------------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)