- Sư tỷ đi đường cẩn thận.
Giang Lan nói với Tiểu Vũ đang ngự kiếm.
Tiểu Vũ phất phất tay, cầm kiếm gỗ ngự kiếm rời đi.
Chờ Tiểu Vũ rời đi, Giang Lan xoay người lại.
Hắn không có suy nghĩ đi ra ngoài xem tình huống thế nào, mà đang nghĩ làm thế nào để nhanh chóng lên Phản Hư viên mãn.
Đã gần với thành Tiên rồi.
Thời gian sau đó đối với Giang Lan mà nói là liên tục lặp lại.
Ban ngày đọc sách, thuận tiện dùng đan dược đánh dấu để bổ sung linh khí, buổi tối cố gắng quen thuộc thuật pháp, mở tranh thần nữ để bắt đầu tu luyện.
Đẩy nhanh tốc độ tu luyện lên cao nhất.
Nhưng sau khi tu luyện được một năm, cửa vào động U Minh bắt đầu bạo phát.
Tính ra thì tương đối trễ, nhưng đã sớm hơn dự đoán.
Giang Lan ngồi trong động U Minh, cảnh giác nhìn cái giếng kia.
Không chỉ cảnh giác đối việc cái giếng, mà còn có người bên ngoài.
- Không biết trong mấy năm này có đến hay không?
Lần trước, lúc giết Yêu Tộc, nghe bọn họ có kế hoạch đối với động U Minh.
Bây giờ là lúc cửa động đang phun trào.
Vậy thì kế hoạch kia cũng sắp đến.
Nhưng ở Đệ Cửu Phong, hắn cũng không quan tâm.
Giang Lan duy trì bình tĩnh, tiếp tục tu luyện.
Chờ đến lúc bạo phát đạt đến đỉnh phong còn cần một khoảng thời gian.
Vừa nghĩ đến đây, Giang Lan nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Trong nháy mắt, thời gian trôi qua hai năm.
Giang Lan dựa theo thói quen, cầm hoa U Dạ và trứng thực vật đi phơi nắng.
Lần này đi ra, sẽ không đưa về.
Lần bạo phát tiếp theo, hoa cỏ chịu không nổi, trăm năm trước hắn đã thí nghiệm rồi.
Nhưng sinh mệnh của hai sủng vật này đúng là không hợp thói thường.
Trứng thực vật đã ở bên hắn 170 năm, hoa U Dạ cũng đã sáu mươi năm.
Không biết bọn chúng sẽ đi theo hắn được bao lâu.
Ba năm trôi qua, việc làm quen thuật pháp cũng đã quen thuộc, thí nghiệm cũng đã thí nghiệm.
Vẫn không thể đánh ra một quyền Cửu Kiếp Lực, có thể phải đợi Phản Hư viên mãn.
Thiên Hành Cửu Bộ vẫn không thể đạt đến cực hạn.
Trước đó, Cửu Ngưu Lực vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, lực lượng cường đại không thể nào so sánh.
Nếu bây giờ hắn muốn giết Mãng Độc của Yêu Tộc, tuyệt đối không cần đến quyền thứ hai.
Lúc Giang Lan đến gần nhà, cảm giác trong nhà có người.
Không bị rừng đào nhốt lại.
- Có lẽ là Tiểu Vũ sư tỷ.
Trong lòng Giang Lan có suy đoán.
Lúc hắn đi đến nhà, nhìn thấy thiếu nữ mặc y phục xanh ngọc, nàng ngồi chổm hổm trước bụi hoa.
Trên mặt có chút ý cười.
Dưới ánh mặt trời, có chút chói mắt.
Giang Lan cất bước đến gần, Tiểu Vũ quay đầu nhìn.
Thấy là Giang Lan, nàng cười nói.
- Sư đệ, đã lâu không gặp.
Lúc này,Tiểu Vũ quay đầu nhìn Giang Lan, hơi kinh ngạc.
Ngoái nhìn nở nụ cười xinh đẹp tuyệt trần, đây là cảm giác của Giang Lan.
Nếu là Tiểu Vũ sau khi trưởng thành thì càng chói mắt hơn.
- Đã lâu không gặp.
Giang Lan nhẹ nhàng gật đầu.
Hôm nay, Tiểu Vũ vẫn giống hệt ba năm trước, không thay đổi chút nào.
Sau này cũng không thay đổi gì.
Nếu thay đổi, có lẽ là trở thành Ngao sư tỷ.
- Sư đệ, đây là hoa gì?
Tiểu Vũ đi đến trước mặt Giang Lan, nhìn hoa U Dạ, hỏi.
Lúc này, Tiểu Vũ là tuổi mười sáu mười bảy, nhưng đứng trước mặt Giang Lan, nàng cũng không cao lắm.
Còn chưa cao đến bả vai.
Bình thường thì Ngao sư tỷ cao gần cổ hắn.
- Hoa U Dạ, trồng từ mấy chục năm trước.
Giang Lan thuận thế đưa chậu hoa cho Tiểu Vũ.
- Bên trong chậu hoa còn có tảng đá?
Tiểu Vũ cầm chậu hoa, ngạc nhiên chạm vào tảng đá bên trong.
- Đó là lễ vật sư phụ tặng cho ta vào lúc Trúc Cơ.
Giang Lan trả lời.
Tiểu Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn Giang Lan.
Nàng nhớ đến lúc Giang Lan Trúc Cơ.
Ở bí cảnh Đệ Tam Phong, vẫn là do nàng dẫn đội.
Lúc đó có thể sống sót ra ngoài, nguyên nhân rất lớn là nhờ Giang Lan.
Bỗng nhiên phát hiện, lúc đó tuổi tác của sư đệ rất nhỏ.
Khi đó nàng Kim Đan, sư đệ mới luyện khí viên mãn.
Chênh lệch rất nhiều.
Bây giờ nàng là Nguyên Thần viên mãn, sư đệ Nguyên Thần sơ kỳ.
Vậy nên cảm giác chênh lệch nhỏ hơn rất nhiều.
Nhanh chóng trở thành người đồng lứa.
Nhưng đã cách Trúc Cơ mấy trăm năm rồi?
- Sư đệ Trúc Cơ khoảng 150 năm rồi? Vậy cái này…
Tiểu Vũ nhìn cái thứ giống hòn đá kia.
Xem ra không phải sủng vật.
- Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà đã 170 năm rồi cũng chưa ấp trứng ra được. May mà vẫn còn khí tức sinh mênh, nên có thể nuôi như thực vật.
Giang Lan giải thích.
Tiểu Vũ trừng mắt nhìn, nàng nhìn trứng sủng vật, có chút khó có thể hiểu được.
Loại trứng gì mà ấp hơn trăm năm vẫn chưa nở chứ?
Có thể thấy được, đây không phải là sinh linh tiên thiên gì đó.
Mà nàng cũng lần đầu tiên nghe thấy có người nuôi trứng như trồng cây đấy?
Càng hiểu rõ sư đệ thì cảm giác càng kỳ quái.
Sau đó, Tiểu Vũ không nghĩ nhiều nữa, nàng đưa kiếm gỗ cho Giang Lan.
- Không còn rồi?
Cầm kiếm gỗ, Giang Lan muốn khuyên sư tỷ từ bỏ Trảm Long Kiếm.
Nhưng không nói ra khỏi miệng.
Hắn tiếp tục ngưng tụ kiếm ý Trảm Long Kiếm.
- Gần đây khí tức U Minh trở nên nhiều hơn.
Tiểu Vũ nhìn bốn phía nói.
- Ừm, lối vào U Minh đang trong thời kỳ phun trào.
Giang Lan giải thích.
Tiểu Vũ đang tưới linh dịch cho trứng thực vật và hoa U Dạ.
Chờ tưới xong, nàng thuận tiện hỏi.
- Bạo phát có ảnh hưởng đối với sư đệ không?
Nghe được vấn đề này, Giang Lan cảnh giác theo bản năng.
Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn mở miệng.
- Có lẽ lúc đỉnh phong có ảnh hưởng.
Trăm năm trước đúng là có ảnh hưởng, nhưng trăm năm sau hắn có thể chịu nổi.
Dù sao tu vi chênh lệch rất lớn.
Lúc này hắn đã gần thành Tiên.
Tâm cảnh cao hơn một tầng.
Vì thế, có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng.
Nhưng lý thuyết cuối cùng chỉ là lý thuyết, cần phải thử nghiệm lại.
- Ồ.
Tiểu Vũ chỉ ồ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Tiếp tục nghiên cứu Hoa U Dạ Hoa.
Nàng từng thấy Hoa U Dạ, chỉ là chưa thấy cây Hoa U Dạ nào uể oải như thế.
Chạng vạng tối.
Tiểu Vũ vẫy tay tạm biệt Giang Lan.
Nàng đi về Dao Trì.
Sau khi trở lại Dao Trì, thân hình của nàng cũng thay đổi, biến thành bình thường.
Khuôn mặt chim sa cá lặn, tinh xảo không tì vết.
Nàng đứng bên Dao Trì, nhìn biên giới Dao Trì đã bị nàng sửa lại.
Nếu tu luyện ở đây thì có lẽ tốc độ sẽ nhanh hơn?
Chỉ là. . .
Không thích hợp.
Nàng suy nghĩ rất lâu.
Cảm thấy không thể làm quá nhiều chuyện.
Thiên phú của sư đệ không tính là quá cao, mặc dù tốc độ tu luyện không chậm, nhưng vẫn phải có áp lực rất lớn.
Vẫn luôn có áp lực vô hình.
Nàng không thể lại làm cho sư đệ có thêm áp lực được.
Dễ dàng làm tổn thương lòng tự trọng của sư đệ.
Sau đó Ngao Long Vũ không nghĩ nhiều nữa, mà nàng cầm kiếm gỗ, tiếp tục tham ngộ Trảm Long Kiếm.
Nàng và sư đệ là giao dịch công bằng, không tính là giúp đỡ.
Chỉ khác là giao dịch không giống với lúc trước, không còn tính toán rõ ràng nữa.
. . .
Sau khi tiễn Tiểu Vũ về, Giang Lan bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Gặp Tiểu Vũ, tim của hắn cũng không loạn, ngược lại, vô cùng bình tĩnh, hoặc có thể nói là yên bình.
Ràng buộc có lúc không chỉ ảnh hưởng đến hắn.
Cũng có thể là đang xúc tiến hắn đi về phía trước.
Lúc này, Giang Lan phải đối mặt với U Minh bạo phát, nhưng hắn không bị ảnh hưởng chút nào.
Mà có khí tức U Minh thì có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện của hắn lên.
Có cửa vào U Minh bạo phát để phụ trợ.
Có lẽ hắn sẽ sớm đi vào Phản Hư viên mãn.
Trước kia dự đoán mất sáu, bảy mươi năm.
Cuối cùng có lẽ chỉ cần bốn, năm mươi năm là được.
Nói cách khác, hắn tu luyện hai trăm năm đã có thể thử thành Tiên.