Ngay khi cảm giác có người đến gần, Giang Lan trở nên cảnh giác hơn.
Hắn bước từng bước đi về phía rừng đào.
Lực lượng trong bóng tối xuất hiện.
Nhưng chuyện ở Đệ Cửu Phong, bình thường sư phụ sẽ phát hiện, mức độ nguy hiểm cũng không cao.
Hơn nữa còn giữa ban ngày.
Chỉ là sư phụ không bảo hắn đón khách.
Nên vẫn khả năng có kẻ địch.
Trừ phi hôm nay sư phụ không có nhà.
Không lâu sau, rừng đào xuất hiện trước mắt Giang Lan.
Hắn nhìn thấy một thiếu nữ mặc y phục màu xanh ngọc, đang dạo lòng vòng bên trong.
Tuổi nhỏ, mắt ngọc mày ngài, thanh thuần đáng yêu.
Rất quen thuộc mà cũng lạ lẫm.
Quen thuộc là khuôn mặt người này, là Tiểu Vũ.
Nhưng xa lạ là là vì Tiểu Vũ là đứa trẻ, mà người này là thiếu nữ.
Hoàn toàn không giống, nói cách khác là chiều cao không giống nhau.
Lúc nhìn thấy thiếu nữ này, Giang Lan cảm giác lực lượng đang lắng xuống.
Lúc này thiếu nữ bĩu môi, khuôn mặt phiền muộn.
Giống như việc đi dạo vòng vòng làm cho nàng không vui.
Đúng là dáng vẻ của Tiểu Vũ sư tỷ, biểu lộ rất nhiều.
Giống một đứa bé.
- Sư tỷ?
Giang Lan đi vào rừng đào, đi đến gần Tiểu Vũ.
Thật ra hắn không chắc chắn người này có phải là Tiểu Vũ hay không.
Dù sao đây vẫn là một thiếu nữ yêu kiều.
Không phải là đứa trẻ.
Có phải lớn lên quá nhanh rồi không?
Nhưng lúc này, Tiểu Vũ đúng là Nguyên Thần viên mãn.
Thật nhanh.
Dựa theo tuổi tác của Ngao sư tỷ, có lẽ mới hơn hai trăm năm thôi.
Chẳng lẽ cần hai trăm năm mươi năm sẽ lên Phản Hư sao?
Cực kỳ nhanh, nhanh hơn Mâu Hưu của Thiên Nhân Tộc mấy chục năm.
Nhanh hơn thiên tài Côn Luân ít nhất năm mươi năm.
Có khả năng thành Tiên còn nhanh hơn.
- Sư đệ bố trí bao nhiêu trận pháp trên Đệ Cửu Phong?
Tiểu Vũ nhìn thấy Giang Lan, có chút vui vẻ, sau đó tò mò hỏi.
- Không nhiều.
Giang Lan mở miệng trả lời.
Đúng là hắn không bố trí nhiều trận pháp, đa số trận pháp đều bị hắn ẩn giấu xuống, bên ngoài nhìn thấy rất ít.
Sau đó hắn nhìn Tiểu Vũ, cảm giác không quen.
- Sư tỷ trưởng thành rồi sao?
- Không phải.
Tiểu Vũ lắc đầu nói.
- Ta đã nói rồi, đây là dáng vẻ bình thường của ta, cũng là một trong quá trình trưởng thành của ta, nhìn kỹ vẫn rất giống.
- Bây giờ sư tỷ như ở tuổi cập kê xuân xanh, mà trước đó sư tỷ nhìn giống trẻ con hơn. Chênh lệch về tuổi tác không nhiều, nhưng dáng vẻ thì không nhỏ.
Giang Lan nhìn Tiểu Vũ, nói.
"Ta mới nói, ta bình thường tướng m
Không phải là khuôn mặt hay thân cao, mà là… Đặc thù bình thường.
- Trước đó là dáng vẻ trẻ con, nhưng bây giờ đã đính hôn rồi nên không trẻ con được nữa. Thế này là vừa vặn. Mười sáu tuổi, nếu dựa theo tuổi tác để tính thì ta đã hơn hai trăm tuổi, đương nhiên sẽ khác.
Tiểu Vũ mở miệng giải thích.
Giang Lan.
- . . . .
Ngược lại, cũng có thể.
- Sao sư tỷ lại đi vào rừng đào?
Giang Lan hỏi.
Vừa hỏi, hắn vừa đưa Tiểu Vũ về nhà.
Chỉ cần Tiểu Vũ dùng dáng vẻ thế này thì sẽ sáng sủa hơn nhiều.
Trước đó, lúc còn dáng vẻ của Ngao sư tỷ, nàng luôn lạnh lùng bình tĩnh.
Cứ có dáng vẻ cao lãnh.
Tất nhiên hắn không chán ghét, nhưng hai bên có chênh lệch không nhỏ.
Cảm giác khó tiếp nhận.
- Vì cái này.
Tiểu Vũ đưa kiếm gỗ cho Giang Lan.
- Trước đó trong kiếm có kiếm ý Trảm Long Kiếm. Bây giờ đã tiêu tan. Mười năm trước, mỗi năm ta đưa cho đệ một hạt châu. Theo giao dịch bình thường thì sư đệ phải bổ sung kiếm ý mười năm cho ta.
Giang Lan liếc nhìn kiếm gỗ một cái, sau đó cầm lên.
- Sư tỷ học Trảm Long Kiếm không có vấn đề gì thật sao?
- Kiếm của sư đệ không dùng để chém người sao?
Tiểu Vũ đi bên cạnh Giang Lan, nhìn hắn hỏi.
Đừng nhìn ta, ta giết người dùng nắm đấm, không sử dụng kiếm.
Nhưng hắn cũng hiểu ý của Tiểu Vũ.
Người giết người có thể dùng kiếm, chẳng lẽ Long giết Long không thể dùng kiếm được sao?
Mặc dù số lượng Long không nhiều như Nhân Tộc.
Nhưng không có nghĩa Long Tộc chung một lòng.
Nơi nào có người thì nơi đó có tranh đấu.
Rồng cũng vậy.
- Cần chút thời gian.
Giang Lan nói.
Rất nhanh, Giang Lan về đến nhà.
Nơi này trăm hoa đua nở.
Mặc dù có cỏ dại, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hoa.
Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn bốn phía:
- Sư đệ còn trồng hoa?
Trong suy nghĩ của nàng, Giang Lan là một người khổ tu.
Hắn dành nhiều thời gian ở trong động U Minh.
Mà lần đầu tiên nàng đến đây, nơi này không giống thế này.
- Có một năm bỗng nhiên đốn ngộ, bỏ ra mười năm để đột phá. Lúc đó ta đang trồng hoa, nên sau khi thành công thì thế này.
Giang Lan nhẹ giọng trả lời.
Lúc này, hắn đã về đến khu nhà, Giang Lan đặt kiếm gỗ lên bàn. Lát nữa mới có thể gia trì kiếm ý Trảm Long Kiếm vào trong.
Hắn vừa tấn thăng, cần tốn chút thời gian để bình ổn lực lượng.
Vốn dĩ muốn sửa nhà để lắng lại.
Nhưng không ngờ Tiểu Vũ lại đến đây.
Tuy nhiên không biết Giang Lan đốn ngộ là loại tình huống gì, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều.
Mà hỏi chuyện khác.
- Sư đệ muốn đi ra ngoài, hay là vì ta đến mới quấy rầy sư đệ?
- Vốn muốn ra ngoài, nhà đã cũ, muốn sửa lại.
Giang Lan nhìn xung quanh, nói.
- Bây giờ sao?
- Ừm.
- Có cần giúp một tay không?
Tiểu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.
Giang Lan nhìn Tiểu Vũ, cảm giác đối phương ham chơi, nên gật đầu nói.
- Làm phiền sư tỷ.
Sau đó Giang Lan dạy cho Tiểu Vũ sửa nhà thế nào.
Việc này không khó.
Nhưng nếu không làm được thì dễ phá hư nhà.
Phải làm lại.
Sau đó, Tiểu Vũ đứng dậy dùng dây cột tóc, nóng lòng muốn thử.
- Ta biết rồi.
Tiểu Vũ muốn thử, đương nhiên Giang Lan sẽ không chậm trễ.
Rất nhanh, bọn họ bắt đầu sửa nhà.
- Sư đệ, nơi này có vết rách, ta có thể dùng thuật pháp mở ra nhìn xem sao?
- Dễ dàng sập nhà.
- Vậy nơi này?
- Được.
. . .
Một lúc sau, Giang Lan đã sửa gần xong.
Có thêm Tiểu Vũ giúp đỡ, không nói đến việc tăng nhanh tốc độ, nhưng không chậm hơn là được.
- Sư đệ, vì sao không dùng cây trúc dựng nhà?
Sửa xong, Tiểu Vũ tò mò hỏi.
- Vì lúc đến đây, căn nhà đã như vậy, nên không sửa lại.
Giang Lan giọn dẹp đồ vật xung quanh.
Đại khái nơi này cứ vậy đi.
Sau đó gia trì chân ý Trảm Long Kiếm cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ chỉ ngồi trước nhà nhìn Giang Lan, không quấy rầy Giang Lan gia trì Trảm Long Kiếm.
Rất nhanh, kiếm ý Trảm Long Kiếm bắt đầu xuất hiện trong kiếm gỗ.
Muốn ngưng tụ vào trong kiếm gỗ, cần cả quá trình.
Với thực lực của Giang Lan, thật ra không duy trì được lâu.
Nhưng có người, nếu tiêu tan thì có thể tiếp tục làm lại.
Ba năm đổi một lần.
Đại khái đi.
Đến trời tối thì Giang Lan mới trả kiếm gỗ cho Tiểu Vũ.
- Được rồi, nhưng chỉ duy trì được một thời gian thôi.
Mỗi ba năm qua một lần.
Tiểu Vũ nhận kiếm gỗ, sau đó nói.
- Trời tối, ta phải trở về.
- Sư tỷ đi theo ta.
Giang Lan dẫn Tiểu Vũ ra rừng đào.
- Cách phá giải trận pháp này rất đơn giản.
Trên đường đi, Giang Lan thuận tiện chỉ cho nàng cách phá giải trận pháp ở rừng đào.
Như vậy thì lần sau đến sẽ không bị nhốt vào bên trong.
Nhưng nếu Tiểu Vũ đến nhà, chỉ cần hắn ở động U Minh thì vẫn biết được.
Tiểu Vũ đi theo Giang Lan, nghe một đường.
Tạo nghệ trận pháp của nàng không cao.
Nhưng vẫn nghe hiểu được.