Côn Lôn, Dao Trì.
Ngao Long Vũ nghiên cứu pháp bảo ghi chép trong tay.
- Sư tỷ, không phải gần đây tỷ có thể ra khỏi Dao Trì được sao?
Lâm Tư Nhã nhìn Ngao Long Vũ đang ưu nhã ngồi bên cạnh Dao Trì, tò mò hỏi.
Nàng đến đưa pháp bảo ghi chép, sư tỷ bảo muốn xem.
Đây là giảng giải của các phong chủ, rất khó có được, nên người có pháp bảo ghi chép trong người thường sẽ ghi chép lại, thuận tiện ôn tập.
Có nhiều thứ phải nghe lần thứ hai mới hiểu được.
Đương nhiên, loại pháp bảo ghi chép này thường rất đắt.
Chỉ có ít người mới có nhiều.
Mà trong số đó có sư tỷ của nàng.
- Gần nhất đang tu luyện, muốn nhanh tăng cao tu vi.
Ngao Long Vũ mở miệng nói.
Nàng có Dao Trì.
Tất nhiên tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh.
Sau vài năm nữa có thể thử trùng kích Nguyên Thần viên mãn.
Cách Phản Hư không xa.
Nhiều nhất là một trăm năm sau, nàng đã bước vào Phản Hư.
Rất gần với thành Tiên.
- Sư tỷ muốn nhanh chóng tăng cao tu vi?
Lâm Tư Nhã nhìn Ngao Long Vũ, thử hỏi.
- Sư tỷ có cảm giác gì với sư đệ Đệ Cửu Phong?
Ngao Long Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Nhã, sau đó thấp giọng nói.
- Không ghét.
Rất nhanh nàng đã chuyển đề tài về chỗ pháp bảo ghi chép.
- Hình như cái này không giữ được lâu?
- Đúng vậy, nếu không phải mấy vị sư bá thu hết lực lượng lại thì đã hỏng mất từ lâu rồi. Tiên nhân có tầm ảnh hưởng rất lớn, loại pháp bảo ghi chép này khó chịu nổi được. Dài nhất thì được một năm thôi. Nên sư tỷ phải xem hết nhanh lên.
Lâm Tư Nhã giải thích.
Ngao Long Vũ gật đầu.
- Vậy ta về tu luyện.
Lâm Tư Nhã chào tạm biệt Ngao Long Vũ, sau đó lui ra bên ngoài.
Nàng cũng có đi nghe giảng giải.
Vừa vặn nghe được những thứ bổ ích.
Nên bây giờ muốn về bế quan tìm hiểu kỹ.
Không thể bế quan quá lâu, vì còn muốn đi nghe thêm nữa.
Nhìn thấy Lâm Tư Nhã quay về, Ngao Long Vũ nhìn pháp bảo ghi chép một lượt.
Xác nhận lại không có vấn đề gì, nàng mượn đặc thù của Dao Trì, ném pháp bảo ghi chép về phía Đệ Cửu Phong.
Sau khi thấy pháp bảo ghi chép rơi lên Đệ Cửu Phong, Ngao Long Vũ lấy kiếm gỗ ra, tiếp tục tu luyện Trảm Long Kiếm.
Nàng cảm thấy bản thân có thể học được Trảm Long Kiếm.
. . . .
Giang Lan nhìn lấy hạt châu, hơi khó hiểu.
Nhìn kỹ lại, là phía Dao Trì bay đến.
Hắn vươn tay cầm hạt châu lên.
- Pháp bảo ghi chép.
Hắn từng dùng vật này rồi, Cả hai cái đều do Ngao Long Vũ cho hắn, một cái là giao dịch, một cái là trả lại.
Cái trả lại có ý nghĩa đặc biệt.
Còn cái này thì hắn không hiểu.
Vì sao lại đưa cho hắn.
Sau đó Giang Lan nhìn nội dung bên trong.
Vừa nhìn thử, hắn đã thấy một ít chữ xuất hiện xung quanh: Bài giảng của các tiền bối.
- Là bài giảng của các phong chủ và trưởng lão?
Giang Lan đúng là muốn đi xem, nhưng hắn không thích hợp để xuống núi.
Không ngờ Ngao Long Vũ lại đưa cho hắn.
Nhưng hắn không học tập ngay, Giang Lan còn phải xử lý chuyện trên Đệ Cửu Phong trước.
Chờ đến lúc làm xong mọi chuyện rồi hắn mới ngồi trong sân xem.
Giang Lan xem không nhanh không chậm, mỗi ngày nhìn một chút cũng có chút minh ngộ.
Nhất là khi nhìn đến giảng Phản Hư, cực kỳ có ích với hắn.
Hắn có tâm đắc tu luyện mà sư phụ và Kính Đình tặng, nhưng mỗi người có mỗi tâm đắc khác nhau, hiệu quả cũng khác rõ ràng.
Sau này, khi hắn tu luyện cũng sẽ nhìn những thứ này.
Nơi này gần như dính đến mọi thứ.
Luyện đan, đoán tạo, tất cả đều có.
Nhưng những thứ này hắn chỉ biết sơ qua thôi, không tìm hiểu kỹ.
Hắn không có nhiều thời gian đi học những thứ này.
Bỏ ra khoảng nửa năm, hắn đã xem hết nội dung bên trong.
Sau đó Giang Lan bắt đầu chìm đắm vào tu luyện.
Ban ngày đọc sách, buổi tối tăng cao tu vi.
Năm thứ hai.
Hắn lại thấy được pháp bảo ghi chép ở đại điện.
Vẫn là từ Dao Trì đưa đến.
Tiết tấu tu luyện biến thành ban ngày nhìn ghi chép, buổi tối tu luyện.
Cho đến khi xem hết.
Tám năm sau.
Mỗi năm thì Giang Lan đều nhận được một pháp bảo ghi chép.
Mỗi lần như thế, hắn mất nửa năm mới xem hết được.
Sau mười năm trôi qua, Giang Lan cảm giác bản thân đã đến gần Phản Hư hậu kỳ.
Có lẽ đến Phản Hư viên mãn không cần mất sáu, bảy mươi năm nữa.
Vậy thì đã gần thêm một bước đến thành Tiên.
Mười năm giảng giải kết thúc, Giang Lan không nhận được hạt châu từ Dao Trì đưa đến nữa.
Nhưng theo thói quen, mỗi năm hắn sẽ đi đến quảng trường xem thử.
Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn.
Mười năm bỗng nhiên trôi qua.
Côn Luân bị màn đêm bao phủ, nghênh đón tia nắng mặt trời đầu tiên.
Bình minh tờ mờ sáng.
Đến khi Giang Lan mở mắt ra lần nữa, trên người đã có thay đổi hoàn toàn mới.
Lực lượng trở nên trầm ổn, hai mắt sáng như trăng.
Nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại bình thường.
Phản Hư hậu kỳ.
Bây giờ hắn có gặp lại những người Đệ Nhị Phong kia cũng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Hắn đã là Phản Hư hậu kỳ, cách thành Tiên hai bước nhỏ.
Một bước đi đến Phản Hư viên mãn, một bước bước qua cửa lớn thành Tiên.
- Đã hai mươi năm trôi qua, không biết sóng gió việc đính hôn còn hay không nữa?
Trên lý thuyết thì đã đi qua rồi.
Có mười năm giảng giải ép xuống, gần như đã đánh gãy sóng lớn về sự kiện đính hôn.
Sau mười năm, rất nhiều người tiến bộ, sẽ bế quan lâu dài.
Vì thế chuyện đính hôn giữa thần nữ và Đệ Cửu Phong sẽ có rất ít người nhắc đến.
- Vẫn bế quan tiếp, tấn thăng Phản Hư viên mãn.
Tu vi mặt ngoài của hắn còn dừng ở Nguyên Thần sơ kỳ.
Nhưng vì nhìn nhiều giảng giải như thế, ít hay nhiều cũng có tiến bộ.
Nên mười năm tiếp theo, hắn tính sẽ làm thêm một tầng tu vi ẩn giấu.
Nói cách khác, tu vi mặt ngoài là Nguyên Thần sơ kỳ, tu vi ẩn giấu là Nguyên Thần trung kỳ.
Còn tu vi thật sự thì chỉ có hắn tự biết.
- Vậy phải ra ngoài sửa sang lại nhà cửa.
Giang Lan tự nói.
Đã nhiều năm trôi qua.
Nếu không sửa nhà thì dễ xảy ra vấn đề.
Mặc dù hắn thì chẳng sao.
Nhưng nhà là một tồn tại cần thiết.
Hắn không thể ở cả đời trong động U Minh được.
Trong những năm tu luyện, hắn vẫn luôn dùng tranh thần nữ, tất nhiên thỉnh thoảng cũng thấy được con Long trong đó.
Có vẻ rất có tinh thần.
Không còn dáng vẻ sa sút như lúc trước nữa.
Nhưng chỉ có thể nhìn thấy nàng lúc ở trên bờ Dao Trì hoặc ở trong.
Còn cụ thể thì không biết.
Mà thời gian nằm bẹp hơi nhiều.
Hơn nửa ngày mới lật người một cái.
- Sau này phải tốn hai, ba năm để làm quen với thuật pháp, cũng nên thử lại Cửu Kiếp Lực.
Mỗi lần tiến giai, hắn phải tốn thời gian để quen thuộc lại với thuật pháp.
Mặc dù có thể không dùng đến.
Nhưng sợ gặp phải lúc.
Đến lúc đó, vì vấn đề cảnh giới nên không thể phát huy được thực lực hoàn chỉnh, vậy chẳng phải được chẳng bù mất hay sao?
Đối mặt với nguy hiểm, vẫn nên giữ lòng kính sợ.
Mặc dù chưa chắc đã có, nhưng có chuẩn bị luôn luôn đúng.
- Ừm?
Giang Lan vừa muốn cất bước ra ngoài thì nhận được sự phản hồi từ trận pháp nhắc nhở.
- Có người xông vào viện?
Xung quanh nhà hắn có trông ít cây đào, làm một rừng hoa đào.
Nơi nó có một trận pháp vây khốn.
Nếu như người không hiểu rõ trận pháp mà lạc vào thì khó ra được.
Trừ phi dùng bạo lực.
Sức mạnh phá vạn pháp.
Nếu không phá được thì tất nhiên là còn chưa đủ lực lượng.
Giang Lan cảm thấy nếu hắn dùng Cửu Ngưu Lực thì phá rất đơn giản.
- Nhưng người nào lại không có việc gì mà lên Đệ Cửu Phong chứ?
Giữa ban ngày, không đến mức là những kẻ nhắm vào động U Minh.
Nhưng cách động U Minh bạo phát không xa.
Cũng không phải là không được.