Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 152: Bế quan tu luyện

Chương Trước Chương Tiếp

- Sư đệ, trong một hai năm gần đây cố gắng đừng vào rừng rậm giữa đêm khuya, trong rừng cây này sẽ có vài chuyện xảy ra.

Quý Thu có lòng tốt nhắc nhở Giang Lan.

Lúc này, bọn họ đã đi đến Đệ Cửu Phong.

Giang Lan vẫn bình yên đứng ở Đệ Cửu Phong.

Từ đầu đến cuối, đối phương không hề ra tay với hắn.

Đúng là tự mình hộ tống hắn về.

Trên đường, hắn gặp nhiều người lạ mặt, nhưng chỉ nhìn thoáng qua Quý Thu bên cạnh, sau đó bọn họ tiếp tục đi về Đệ Cửu Phong.

- Cám ơn sư huynh nhắc nhở.

Giang Lan nhỏ giọng cảm ơn.

- Đây là điều cần làm, nếu sư đệ đã đến nơi, ta còn phải quay về làm việc.

- Sư huynh đi đường cẩn thận.

- Mượn lời của sư đệ.

Quý Thu cũng không ở lại, trực tiếp đi về phía rừng cây, biến mất với tốc độ cực nhanh.

Giang Lan nhìn đối phương rời đi, nhìn đến lúc đối phương hoàn toàn biến mất.

Sau đó hắn quay người đi lên đỉnh núi Đệ Cửu Phong.

Trên đường, hắn đi khá chậm, đợi đối phương quay lại.

Nhưng…

Không hề quay lại.

Hắn quay về viện của mình, bắt đầu suy nghĩ về chuyện tối nay.

Hắn gặp được ba người.

Trước đó là hai người bị đuổi giết, giống như muốn trốn khỏi Côn Luân.

Vị sư tỷ kia cũng bị đuổi giết, giống như cũng muốn chạy khỏi Côn Luân.

Vì thế, ba người này đều là do những người Bắc Phương kia đuổi giết?

- Bọn họ nhắc đến một danh sách.

- Ta không ở trong danh sách, nên bọn họ không ra tay với ta, mà đợi Bắc Phương sư huynh đến xác nhận thân phận?

- Thân phận của ta không có vấn đề nên bình yên trở về?

- Vì thế, những người này đúng là người Côn Luân, với thực lực của những người đó, dù không phải là đệ tử thân truyền thì cũng là đệ tử cực kỳ ưu tú.

- Những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt đối không phải là đội ngũ tạm thời.

Giang Lan nhìn lên đỉnh Đệ Cửu Phong, cuối cùng vẫn nên đi hỏi sư phụ.

Ít nhất cũng biết rõ ràng hơn một chút.

Đi lên đỉnh Đệ Cửu Phong.

- Bắc Phương của Đệ Nhị Phong?

Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, nói khẽ.

- Đúng là có người này.

- Trên đường đệ tử quay về, gặp bọn họ.

Giang Lan nói đại khái chuyện lúc tối.

Tất nhiên sẽ không nói đến hai người đầu tiên gặp.

Hai người đó là do hắn giết.

- Còn chưa đến lúc… Chờ đến khi tu vi của ngươi mạnh hơn thì sẽ biết.

Mạc Chính Đông nhẹ giọng nói.

Giang Lan gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.

Mặc dù hắn đã là Phản Hư trung kỳ.

Nhưng bên ngoài chỉ mới là Nguyên Thần sơ kỳ mà thôi.

Cách thành Tiên quá xa xôi.

- Ở chung với thần nữ thế nào rồi?

Bỗng nhiên Mạc Chính Đông hỏi.

Trong nháy mắt khi vấn đề được hỏi, Giang Lan vô thức nhớ đến dáng vẻ của Ngao sư tỷ lúc rời đi.

Hình như trong lòng nàng không còn sự bài xích như lúc đầu nữa.

- Cũng được.

Giang Lan nhẹ giọng trả lời.

- Nếu để thần nữ thường xuyên đến gặp ngươi? Vậy thì sao?

Mạc Chính Đông cười hỏi.

- Sư phụ, ta còn phải tu luyện.

- Để thành Tiên sớm sao?

- …

Câu nói này của sư phụ có ý khác.

- Qua đây, cho ngươi cái này.

Mạc Chính Đông không làm khó Giang Lan nữa, hắn đưa một bình rượu ra.

Giang Lan ngạc nhiên nhìn.

Hắn không uống rượu.

- Đây là lễ vật đính hôn với thần nữ, không vui vẻ sao?

Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, cười nói.

Giang Lan nhận bình rượu kia.

Trong lòng hắn vui vẻ không?

Có lẽ sau khi hắn hiểu rõ Ngao sư tỷ thì có đi?

Ít nhất trong lòng hắn không có chút chán ghét nào.

Hả?

Lúc xem rượu, Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn từng uống rượu này rồi.

- Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu.

Mạc Chính Đông giải thích.

- Đừng uống lung tung, đợi khi tấn thăng Phản Hư rồi uống, nó có thể làm cho ngươi trực tiếp vào Luyện Thần Phản Hư, rất quý giá.

Bị cướp trước rồi.

Giang Lan còn tính đi ra ngoài một chuyến, dùng lý do hợp lý nào đó đưa Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu trên người cho sư phụ.

Không ngờ sư phụ đã đưa cho hắn trước.

Nhưng hắn còn chưa đến Nguyên Thần viên mãn, sao lại đưa cho hắn rồi?

Chẳng lẽ muốn hắn ở Đệ Cửu Phong bế quan tấn thăng Phản Hư rồi mới đi ra?

Trong lòng Giang Lan có suy đoán, nhưng vẫn cảm ơn sư phụ trước.

Không lâu sau khi Giang Lan rời đi, Diệu Nguyệt tiên tử đi đến bên cạnh Mạc Chính Đông.

- Có phải sư huynh cảm thấy ta đang vẽ vời cho thêm chuyện không?

- Không có.

Mạc Chính Đông lắc đầu.

- Thực tế đúng là ta đang vẽ vời cho thêm chuyện.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn xuống dưới núi, nói.

- Đệ tử của ngươi rất thông minh, dù chúng ta không nhắc nhở, hắn cũng sẽ ở Đệ Cửu Phong tu luyện, chờ bên ngoài bình yên rồi mới đi ra.

- Từ đầu đến nay, Giang Lan làm việc luôn có chừng mực.

Mạc Chính Đông nói khẽ.

Giang Lan là người thế nào hắn nhìn rõ trong mắt, tất nhiên sẽ biết tránh né nguy hiểm.

- Sau mười năm giảng giải, nhiệt độ sẽ lắng lại, sau đó ảnh hưởng sẽ không qua lớn. Theo yêu cầu của sư huynh, ta đã ép ảnh hưởng đến mức thấp nhất. Còn chuyện giảng giải thì ngẫu nhiên còn cần sư huynh đi ra một chuyến.

Diệu Nguyệt tiên tử nói.

- Được.

Mạc Chính Đông gật đầu.

Hắn sẽ không từ chối chuyện nhỏ nhặt này.

Nhất là có thể làm cho đệ tử, hắn không keo kiệt.

Dù sao thì đây cũng là đệ tử đắc ý nhất của hắn.

Đúng là niềm kiêu ngạo của hắn.

- Giang Lan thành Tiên là vấn đề rất lớn, sư huynh muốn làm thế nào?

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Mạc Chính Đông, tò mò hỏi.

Trầm mặc một lát, Mạc Chính Đông bình tĩnh nói.

- Cứ bình thường mà làm.

Diệu Nguyệt tiên tử không nhiều lời, biến mất tại chỗ.

. . .

Về đến động U Minh, Giang Lan bù đắp trận pháp nhắc nhở trước, sau đó chính thức bế quan.

Nước ở Côn Luân rất sâu, hắn nhìn không thấu.

May mà ở Đệ Cửu Phong này đơn giản hơn.

Hắn không hiểu biết nhiều về những ngọn núi khác, cũng không hiểu rõ về Côn Luân.

Thực lực là trở ngại.

Có thể đối với các đệ tử, Nguyên Thần sơ kỳ đã rất cao. Nhưng trong mắt sư phụ hắn vẫn chỉ là đứa trẻ con thôi.

Dù sao thì trong số các đệ tử thân truyền, có không ít người thành Tiên.

Nhất là những đệ tử Đệ Nhị Phong vừa rồi.

Ai cũng rất mạnh.

Bọn họ thành Tiên chỉ là vấn đề về thời gian.

- Bình thường thì thiên tài lên Phản Hư cần 300 năm, ta phải ẩn giấu tu vi, cộng thêm dựa vào tài nguyên nên chậm một chút, mất 350 năm là được rồi. Như vậy thì còn hai trăm năm nữa mới lên Phản Hư.

- Với tốc độ trước mắt, chỉ sáu bảy mươi năm nữa ta đã là Phản Hư viên mãn.

- Nhập môn hai trăm năm, xuống núi lịch lãm một lần cũng không có vấn đề gì.

Còn thời gian sáu, bảy mươi năm nữa mới đến viên mãn, cũng có thể cho hắn thời gian mai danh ẩn tích trên Côn Luân.

Ảnh hưởng của việc đính hôn cũng không còn bao nhiêu nữa.

Mà đệ tử đời mới cũng sẽ nhập môn.

Người mới thay người cũ.

Những người hay đi lại bên ngoài, đa số là đệ tử mới.

Vì thế hắn không biết nhiều.

Nếu không bị chú ý, cũng không có phiền toái gì cần thiết cả.

Sau đó, Giang Lan bắt đầu hoàn thiện trận pháp trên Đệ Cửu Phong.

Mất ba tháng, hắn đã hoàn thiện trận pháp nhắc nhở.

Cũng bổ sung thêm trận pháp vây khốn.

Tạo nghệ trận pháp của hắn không đủ, nhưng thời gian còn dài, sau này có thể kiên trì sửa đổi trận pháp, thay đổi mô hình.

Đây chỉ là hình thức xây dựng ban đầu.

Làm xong những thứ này, Giang Lan bắt đầu tu luyện.

Thời gian đối với hắn mà nói như là nước chảy, không giữ được nhưng có thể tận dụng.

Nhưng chỉ trong vòng một năm, tu vi của hắn đã tăng lên không ít.

Hôm nay, lúc quét dọn vệ sinh, bỗng nhiên hắn thấy trên quảng trường trước đại điện có thêm một hạt châu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)