Trong lúc Giang Lan đang đi bộ, lực lượng mạnh mẽ nổ tung từ trong rừng cây vang lên.
- Phản Hư hậu kỳ? Thậm chí càng mạnh.
Trong lòng Giang Lan kinh ngạc.
Có chuyện gì vậy?
Vì sao những người sắp thành Tiên lại dám ra tay ở đây?
Động tĩnh này đã là rất lớn.
Không sợ bị phát hiện sao?
Côn Lôn có rất nhiều gian tế, Giang Lan cũng biết.
Nhưng phách lối đến loại tình trạng này, hắn chưa bao giờ gặp.
Trước đó tu vi thấp, đánh một chút sẽ rất khó bị phát hiện.
Nhưng bây giờ tu vi cao, chắc chắn sẽ có người chú ý đến.
Nếu bị phát hiện, chắc chắn rất nguy hiểm.
- Cuộc chiến sống còn, không có khả năng quan tâm đến nhiều thứ?
Khả năng này rất cao.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng không có hứng thú, trực tiếp bước nhanh về phía trước.
Động tác của hắn rất nhẹ, cố gắng không làm cho những người khác chú ý.
Nhưng vừa mới đi, hắn đã bị người khác khóa chặt.
Sau đó có một tiên tử mạnh mẽ xông đến, chính là chạy về phía hắn.
Đó là một tiên tử cực kỳ chật vật, cánh tay của nàng mất một đoạn.
Tu vi Phản Hư hậu kỳ.
Giang Lan hơi kinh ngạc, Phản Hư hậu kỳ, bị đánh thành như vậy?
Đây là bị người có thực lực gì truy sát?
- Sư đệ, cứu ta, cứu ta.
Tiên tử kia vươn tay, chạy về phía Giang Lan.
Giống như muốn bắt cọng cỏ cứu mạng.
Giang Lan lạnh lùng nhìn đối phương, lúc nào cũng chuẩn bị ra tay, chiêu này giống với hai nam tử phía trước.
Nhưng trong chớp mắt, có mấy phi kiếm đánh đến.
- Không, không muốn, sư đệ cứu ta.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy phi kiếm, tiên tử kia kêu to, khuôn mặt hoảng sợ.
Oanh! ! !
Mấy phi kiếm kia trực tiếp đánh chết tiên tử kia trên mặt đất.
Ngay trước mặt Giang Lan.
Cảnh tượng bất ngờ làm cho ánh mắt Giang Lan hơi đổi.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, có sáu vị cường giả đang nhìn hắn, sáu vị này không ai có tu vi thấp hơn hắn.
Thậm chí còn cao hơn hắn nữa.
- Có chuyện gì vậy?
Giang Lan hơi tò mò một chút, nhưng bây giờ hắn muốn chạy trốn cũng không được nữa rồi.
Trừ phi dùng Thiên Hành Cửu Bộ, nhưng không bảo đảm được sẽ có kết quả gì.
Đầu tiên cứ chờ đã.
Hắn đứng ở chỗ cũ, mấy bóng người trên trời cũng đi xuống.
Cộp.
Một người đi xuống bên cạnh Giang Lan, sau khi hắn xuống, kiếm cắm trên người tiên tử kia bay vào tay hắn.
Sau đó có năm người đi xuống, tất cả đều đi xuống cách Giang Lan không xa.
Mỗi người bọn họ đi xuống sẽ lấy một thanh kiếm về.
Sau khi tất cả sáu người sẽ lấy lại một thanh kiếm. Sau đó cất kiếm sau lưng.
Lực lượng còn chưa lắng lại, lúc nào cũng chuẩn bị rút kiếm bất cứ lúc nào.
Sáu người vây quanh Giang Lan lại.
Đó là sáu người mặc đạo bào bát quái, khác với quần áo bình thường.
Còn không thể nhìn rõ mặt mũi của bọn họ.
- Chưa gặp.
Có giọng nói vang lên.
- Không biết.
- Không có trong danh sách.
Tất nhiên Giang Lan cũng nghe được những lời này, hắn thật bất ngờ.
- Sáu người, hai Phản Hư hậu kỳ, bốn Phản Hư trung kỳ. Mạnh như vậy?
Đối phương mạnh mẽ làm Giang Lan rất bất ngờ.
Nếu đánh lên, rất bất lợi đối với hắn.
Đến bây giờ, hắn còn chưa đánh nhau với Phản Hư hậu kỳ bao giờ.
Loại cấp bậc này có thực lực cụ thể thế nào, hắn cũng không biết.
Mặc dù hắn cảm giác Cửu Ngưu Lực có thể đối kháng với hậu kỳ, nhưng lại chưa từng thử.
Nhưng hình như những người này không có ý định ra tay với hắn.
Hơn nữa, bảng danh sách là có ý gì?
Trong chớp mắt, Giang Lan có chút không hiểu, bảng danh sách người ngoài muốn đối phó với Côn Luân?
- Những người này mặc quần áo giống nhau, có lẽ là một tổ chức nào đó.
Giang Lan bình tĩnh đứng yên, hắn đang tự hỏi nếu đánh nhau thật, kết quả thế nào?
Phản Hư hậu kỳ, vận dụng Cửu Ngưu Lực và Đại Lực Hoàn, không biết có thể thử chống đỡ được không.
Cảm giác có thể.
Nhưng muốn giết đối phương trong gian ngắn thì không dễ dàng.
Nhưng mọi người nước giếng không phạm nước sông, có thể bỏ qua cho nhau là tốt nhất.
Khi Giang Lan muốn mở miệng nói chuyện, một người trong số bọn họ đã nói trước.
- Vị sư đệ này, vì vài nguyên nhân, mời ngươi đợi ở đây một lúc. Có được hay không?
Những người này đứng yên ở chỗ cũ, không có ý muốn ra tay, nhưng vẫn cảnh giác bốn phía.
- Không cảm giác được sát ý, có thể nghe.
Chỉ do dự một chút, Giang Lan khẽ gật đầu.
Những người này không giống người mà hắn gặp trước đó.
Hai bên không nói thêm gì.
Thời gian chờ đợi rất ngắn, chỉ trong mười mấy cái hô hấp thôi.
- Phản Hư viên mãn.
Đến.
Giang Lan nhìn vào sâu trong bóng tối, có người đang đi về phía bên này.
Là một nam tử, người này cũng mặc đạo bào bát quái, nhưng chỉ trong hô hấp đã đi đến.
- Vị sư đệ này bỗng nhiên xông vào?
Nam tử kia ném thi thể trên tay xuống bên cạnh tiên tử đã chết kia, nhìn Giang Lan.
- Có lẽ là ở trong rừng cây từ trước.
Sáu người phía trước trả lời.
Nam tử đi đầu không quan tâm, hắn đi đến trước mặt Giang Lan, khuôn mặt mơ hồ trở nên rõ ràng, đó là một nam tử anh tuấn.
- Bắc Phương Đệ Nhị Phong, sư đệ là người ngọn núi nào? Có tín vật không?
Bắc Phương nhẹ giọng mở miệng, vừa dứt lời, hắn đưa tín vật của mình ra.
- Đệ Cửu Phong, Giang Lan.
Giang Lan cũng lấy tín vật ra.
Hắn không rõ, những người này là đệ tử Côn Luân thật sao?
Còn về Phản Hư viên mãn, hắn không phải là đối thủ, nhưng hắn còn Thiên Hành Cửu Bộ, những người này bắt không được hắn.
Chỉ phía sau có chút phiền phức.
- Hoá ra là Giang sư đệ, nghe danh đã lâu.
Bắc Phương thấy tín vật của Giang Lan, địch ý trong ánh mắt bớt đi một chút.
Mà khí tức của sáu người khác bắt đầu lắng lại, dường như biết Giang Lan.
Động tác vô thanh vô tức này làm cho Giang Lan rất kinh ngạc.
- Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, không nghĩ sẽ gặp phải sư đệ, mong không ảnh hưởng đến sư đệ.
Bắc Phương lại mở miệng nói tiếp, trong giọng nói có sự áy náy.
- Sư huynh nói đùa.
Giang Lan lập tức lắc đầu.
- Nhiệm vụ có quan hệ với người bên ngoài, chúng ta không nói nhiều được. Nếu sư đệ tò mò, có thể quay về hỏi sư thúc Đệ Cửu Phong. Đương nhiên, nếu ngươi lo lắng chúng ta là kẻ giả mạo, vậy thì đi một chuyến đến Đệ Nhị Phong là được. Còn bây giờ chúng ta còn phải chấp hành nhiệm vụ. Không thể đi cùng sư đệ nữa.
Bắc Phương nói với Giang Lan.
Giang Lan đáp lời, sau đó tiếp tục nói.
- Vậy không làm phiền mấy vị sư huynh nữa.
- Quý Thu, đưa sư đệ trở về. Những người khác tiếp tục làm nhiệm vụ.
Lời nói của Bắc Phương vừa dứt, một nam tử đi đến gần Giang Lan, mà những người khác bay về phía rừng cây.
Giang Lan cám ơn, hắn quay người rời đi.
Ở bên cạnh hắn chính là Phản Hư trung kỳ.
Nếu như đối phương mượn lý do hộ tống để giết người diệt khẩu, đối phó cũng dễ dàng.
Nếu giết một người thì phải giết toàn bộ, mà chỉ có thời gian một đêm.
Có chút khó, nếu như không ở gần nhau, dùng pháp bảo tốt nhất trên người, không phải là không được.
Nhưng mạo hiểm rất lớn.
Nhưng dù như thế, hắn cũng chuẩn bị kỹ càng.
Dù những người này muốn diệt khẩu hắn, vậy thì hắn chỉ có thể tiễn bọn họ một đoạn đường.
Nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện đối phương có địch ý.
Bắc Phương nhìn Giang Lan rời đi, có chút ngoài ý muốn.
- Vị sư đệ này đúng là không tầm thường. Trước kia nghe nói tính cách không thấp, xem chỉ như thế, nhưng hôm nay gặp rồi mới biết không tầm thường thật.
Đối mặt với sáu người vây quanh, cộng thêm việc tận mắt nhìn thấy đồng môn bị giết.
Thế mà còn có thể trấn định như thế.
Hoàn toàn không biết đối phương đang suy nghĩ gì.
Nhìn không thấy tâm tình, không có nghĩa là không sợ, có khả năng chỉ là giấu kỹ.
Nhưng ngay cả bản năng cũng có thể giấu, đã đủ để chứng minh không tầm thường.