Một đường đi xuống đại điện Côn Luân.
Giang Lan thì nhìn Ngao Long Vũ.
Nàng cần phải về Dao Trì.
Thần nữ không thể rời khỏi Dao Trì trong thời gian dài, thế nên nàng đã ra ngoài một ngày, bây giờ cần phải trở về.
- Sư tỷ muốn về Dao Trì?
Hai người ngừng lại.
Đối với câu hỏi của Giang Lan hỏi, Ngao Long Vũ chỉ khẽ gật đầu.
Nàng không chờ Giang Lan lại mở miệng, nhanh chóng lấy ra một viên hạt châu màu xanh nước biển đưa cho hắn.
Lúc này nàng cúi đầu, trong miệng nói ra một câu không bình tĩnh như trước.
- Trả lại ngươi.
Hạt châu? Giang Lan nhìn có chút quen mắt.
Ngay khi cầm hạt châu, Ngao Long Vũ khẽ ngẩng đầu nhìn Giang Lan.
Tất nhiên Giang Lan cũng đang nhìn nàng, hắn cảm giác được trong mắt Ngao Long Vũ có sự phức tạp.
Sau đó ánh mắt đối phương trốn tránh.
- Ta phải quay về.
Vừa dứt lời, Ngao Long Vũ ngự kiếm rời đi.
Hoàn toàn không cho Giang Lan thời gian phản ứng.
Nhìn thấy Ngao Long Vũ ngự kiếm rời đi, Giang Lan có chút ngoài ý muốn.
Nhất là lúc cúi đầu dịu dàng như một đóa hoa thủy liên không chịu nổi gió mát kia.
\
Trong đầu hắn suy nghĩ như vậy.
- Đưa cho ta cái gì mà nàng như thế?
Ngạc nhiên, Giang Lan kiểm tra hạt châu, sau đó hắn hiểu ra.
Khó trách nói là trả lại cho hắn.
Đó là hình ảnh Tiểu Vũ đi tắm.
Sau đó, hắn cất kỹ hạt châu.
Lần này khác với lần đầu tiên cầm hạt châu này.
Nó không còn đơn thuần là vật giao dịch nữa.
Không nhìn thấy bóng của Ngao Long Vũ, Giang Lan cất bước đi về phía Đệ Cửu Phong.
Ban đêm, đi một chút, thanh tỉnh một chút.
Từ lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ Ngao Long Vũ sẽ thuộc về loại người lạnh lùng, hoặc chướng mắt.
Nhưng hắn phát hiện cũng không phải như hắn nghĩ, đối phương tiếp nhận hôn sự này, cũng không ghét hắn.
Hắn vốn nghĩ rằng đại khái cứ như vậy cũng tốt.
Nhưng đối phương lại đưa ghi chép pháp bảo cho hắn.
Điều này làm hắn có cảm giác, đối phương muốn hai bên phát triển về phía tốt nhất
Hôn ước này, dù sau này hắn có thực lực hủy bỏ, cũng không hủy được.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, trước mắt mà nói, hắn đã không có chuyện gì khác cần làm, có thể trở về bế quan được rồi, đến gần Phản Hư viên mãn.
Sau đó tìm kiếm cơ hội thành Tiên.
Tu vi mặt ngời thì đợi thời gian đến rồi thành Tiên.
Chỉ là lúc hắn đi rừng cây gần Đệ Cửu Phong, Giang Lan cảm giác có chút không đúng.
Hắn nhìn thoáng qua phía sau, nhíu mày.
- Vừa rồi trận pháp rung động?
Không do dự, hắn tăng nhanh tốc độ về Đệ Cửu Phong.
Vốn dĩ hắn định ngự kiếm, nhưng mục tiêu quá rõ ràng.
Mặc dù không biết vì sao lại có trận pháp rung động, nhưng cánh rừng này rất lớn, dễ dàng xảy ra chuyện.
Chỉ là không đi được bao lâu, Giang Lan đã phát hiện có hai người đang đến gần mình.
Hai cái nam tử có chút chật vật.
- Không được, bọn họ sắp đuổi đến.
- Phải nghĩ biện pháp ra khỏi Côn Luân.
Bọn họ có chút bối rối, nhưng vừa dứt lời, lại phát hiện phía trước có người đang đứng.
Sự phát hiện đột ngột này, làm cho bọn hắn giật mình kêu lên, nhưng hai người rất nhanh phát hiện người kia chỉ là Nguyên Thần sơ kỳ.
Lại nhìn kỹ, là một danh nhân.
- Đệ Cửu Phong Giang Lan? Cóc ghẻ trèo cao Ngao Long Vũ?
Hai người trực tiếp khóa chặt Giang Lan.
- Hai Nguyên Thần hậu kỳ, bọn họ đang bị đuổi theo? Mà không chỉ có một người đang đuổi?
Nhìn thấy hai người kia, Giang Lan có suy đoán.
Nhưng hai người kia mặc quần áo của Côn Luân, đây là gian tế hay là phản đồ?
Hoặc có người giả danh trà trộn vào?
Như vậy thì bị người nào đuổi theo?
Giang Lan gặp nhiều gian tế, đều do hắn tự tay giết.
- Hừ, hôm nay vận khí không tệ, người này rất quan trọng đối với Côn Luân, bắt hắn làm con tin.
Nói xong, một nam tử đi về phía Giang Lan, lực lượng Nguyên Thần hậu kỳ không phóng thích toàn bộ.
Chỉ là một Nguyên Thần sơ kỳ, bọn họ không để vào mắt.
- Muốn trách thì nên trách ngươi đã nhỏ yếu, lại là danh nhân.
Nam tử đến gần, hoàn toàn không cho Giang Lan bất kỳ chút thời gian nào để phản ứng.
Bắt được người này, chẳng khác nào bắt được hi vọng sống.
Một người khác không nhìn đồng bạn bắt Giang Lan, mà đang cảnh giác quan sát bốn phía.
Sợ có người đuổi theo.
Hoàng Giới không chú ý đến cuộc chiến sau lưng.
Một Nguyên Thần sơ kỳ và một Nguyên Thần hậu kỳ chiến đấu, không có gì đẹp mắt.
Trong chớp mắt đã có thể kết thúc.
- Xong chưa? Cảm giác bọn họ đang đến gần.
Hoàng Giới không nghe được tiếng động, mở miệng hỏi.
Bây giờ không phải là lúc có thể chậm trễ.
- Được rồi.
Giọng nói của Giang Lan vang lên phía sau hắn.
Bình tĩnh và băng lãnh.
Giọng nói xa lạ làm cho Hoàng Giới đang quan sát bốn phía có chút tê dại da đầu.
Hắn lập tức nhìn về phía sau.
Lúc này, hắn chỉ thấy Giang Lan đưnga cách đó không xa và nửa người của đồng bạn.
Sương máu bắt đầu rơi xuống.
Trong mắt của hắn có chút hoảng sợ.
Nhưng hắn áp chế sự không yên trong lòng.
- Vì sao lại như vậy?
Một Nguyên Thần sơ kỳ, không có khả năng giết chết được một Nguyên Thần hậu kỳ.
Mà hắn không nghe được bất kỳ tiếng vang lớn nào.
Vô thanh vô tức.
- Hắn đã yếu, lại khinh thường kẻ địch, cho nên phải chết.
Giang Lan cúi đầu nhìn thi thể, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Giới, lạnh lùng nói.
- Bây giờ, đến lượt ngươi.
- Giả thần giả quỷ, chỉ là pháp bảo mà thôi. Thân là đối tượng quan hệ thông gia của Côn Luân, có pháp bảo cũng bình thường. Nhưng ngươi nghĩ chỉ có ngươi có pháp bảo thôi sao?
Hoàng Giới đè nén sự e ngại trong lòng, hắn trực tiếp dùng pháp bảo, bắt đầu công kích Giang Lan.
Hắn chỉ có một con đường như vậy để chọn.
Bắt được đối phương, sau đó dùng hắn làm con tin, chạy ra khỏi Côn Luân.
Công kích của hắn rất nhanh, điều động toàn bộ lực lượng.
Một Nguyên Thần sơ kỳ mà thôi, hắn không tin mình không bắt được đối phương.
Dù cuối cùng hắn phải chết, cũng muốn cho Côn Luân hối hận.
Chỉ trong một hơi thở, hắn đã đi đến trước mặt Giang Lan, đối phương không có chút dấu hiệu phòng ngự nào.
Hắn cảm giác mình sắp thành công.
Mà trong lúc hắn nghĩ mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay.
Một nắm đấm xuất hiện.
Một quyền trực tiếp đánh vào trên pháp bảo của hắn, sau đó pháp bảo phá nát, một quyền tiếp tục đánh lên cánh tay hắn, cánh tay hắn trong nháy mắt bị phá nát, hóa thành sương máu.
Đau nhức kịch liệt truyền đến, Hoàng Giới khó có thể tin nổi.
Sau đó hắn cảm giác một quyền này đánh vào trên người hắn.
Oanh! !
Một tiếng nổ thúy vang lên.
Cuối cùng Hoàng Giới nhìn thấy chính mình hóa thành sương máu.
Ý thức bắt đầu tiêu tán.
- Cái này, sao có thể?
Cuối cùng hắn cũng hiểu đồng bạn mình chết thế nào, cũng biết đối phương không dùng pháp bảo.
Nhưng hắn không hiểu, vì sao người này sẽ mạnh như vậy?
Một quyền đánh chết Nguyên Thần hậu kỳ.
Ầm!
Phần cơ thể còn lại của Hoàng Giới bất lực ngã trên mặt đất.
Sương máu trên không trung phiêu tán theo gió.
Giang Lan nhìn mọi thứ, sau đó mở Nhất Diệp Chướng Mục, biến mất tại chỗ.
- Phải đổi một con đường.
Chắc chắn có không ít người trong rừng cây, hắn phải cẩn thận một chút.
Giang Lan đổi một con đường lớn, đi trên đường với trạng thái bình thường, dù hơi xa một chút, nhưng không ai dám ra tay trên đường lớn.
Đại khái là vậy.
Ở rừng cây, khó có cường giả Nguyên Thần trở nên ra tay.
Nếu ra tay, sẽ bị phát hiện.
Nếu có cường giả cường đại chú ý, đối với hắn mà nói thì rất nguy hiểm, nhưng ở trên đường lớn, hắn không cần lo lắng.
Mặc dù đường lớn của Đệ Cửu Phong hơi hoang tàn, nhưng vẫn có hình dạng.
Đi được không bao lâu, Giang Lan phát hiện những lá gan của người này quá lớn, trực tiếp đánh hắn trên đường lớn.