Sau khi cầm giấy hôn thú, Giang Lan và Ngao Long Vũ bị gọi vào trong đại điện Côn Luân.
Hắn còn nghĩ sẽ vào gặp mặt Long Tộc và mấy phong chủ Côn Luân.
Nghe bọn họ dạy bảo, hoặc nghe mấy người Long Tộc châm chọc khiêu khích.
Nhưng hắn đã nhầm.
Chẳng có ai trong đại điện.
Chỉ có Diệu Nguyệt tiên tử nói.
- Đợi đại điển kết thúc rồi đi.
Sau đó Giang Lan và Ngao Long Vũ bị ném ở bên trong, không ai tìm bọn họ.
Cũng không có Long Tộc đến gây chuyện.
Nhưng vừa rồi nhìn văn bia thì hắn có thể cảm giác được bản thân và Ngao Long Vũ có mỗi liên hệ nào đó.
Là ước thúc.
Nhưng nếu nói dễ nghe hơn một chút thì đó là lực lượng hôn ước trói bọn họ vào chung một chỗ.
Đảm bảo hôn ước có hiệu lực.
Nhưng loại hôn ước này cũng không thể rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người được.
Giang Lan nhìn Ngao Long Vũ bên canh, cảm giác lạ lẫm không thể nào mở miệng.
Cũng không thể tìm được đề tài nào.
Chẳng lẽ phải hỏi, sư tỷ cũng bị ép buộc phải không?
Chẳng khác nào tự tìm phiền phức cho bản thân.
Khi Giang Lan đang suy nghĩ, Ngao Long Vũ giơ tay ra.
Nàng duỗi tay trước mặt Giang Lan, như muốn lấy gì đó.
- Đưa cho ta?
- ???
Giang Lan nghi ngờ nhìn giấy hôn thú trong tay, nàng muốn cái này?
Sau đó hắn đặt giấy hôn thú vào tay Ngao Long Vũ.
Thật ra có giấy hôn thú không cũng không quan trọng, nó chỉ là tín vật.
Hôn ước chân chính là văn bia trên cổ tay.
- Không phải cái này.
Ngao Long Vũ trả giấy hôn thú trở về.
Giấy hôn thú bọn họ đều có một tờ, nàng muốn lấy của Giang Lan làm gì?
Có vẻ vô lễ.
Điều này làm khó Giang Lan, hắn há hốc mồm, khó hiểu nói.
- Sư tỷ muốn cái gì?
Hắn không nhớ mình cầm cái gì của Ngao Long Vũ.
Sao lại bắt trả?
Trả cho nàng sự tự do sao?
Nhưng bản thân hắn cũng mất đi tự do rồi, không thể tự tìm đạo lữ, mặc dù hắn cũng không có ý định tìm.
Ngao Long Vũ xuất hiện, nói chung là hạn chế hắn tìm đạo lữ.
- Kiếm.
Ngao Long Vũ nói khẽ, nhưng nàng vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Giang Lan không cách nào đáp lại đối phương.
Hắn nghĩ không ra, cần đưa cho nàng kiếm gì?
Ngao Long Vũ ngẩng đầu nhìn Giang Lan, nhìn thấy đối phương vẫn không hiểu, nên mở miệng giải thích.
- Kiếm gỗ, hôm qua đi gấp, quên lấy về.
Trong giọng nói không hề có tâm tình gì.
Không khác với lần giao dịch trước.
Nghe được lời giải thích kia, Giang Lan hiểu ra, sau đó ngạc nhiên nhìn Ngao Long Vũ.
Nếu như hắn không nghĩ nhiều, Ngao Long Vũ chính là Tiểu Vũ?
Trẻ con?
Giang Lan kinh hãi.
- Đây mới là dáng vẻ của ta, ta không phải trẻ con.
Ngao Long Vũ giải thích một câu.
Giang Lan nhớ Thần Nữ Đồ.
Ngao Long Vũ còn chưa trưởng thành.
Vì thế, dù không phải trẻ con, cũng không đến mức có dáng vẻ như bây giờ?
Nhưng hắn không hỏi nhiều.
Tiểu Vũ là Ngao Long Vũ?
Sao hắn có cảm giác tính cách của cả hai hoàn toàn khác nhau chứ?
Trong chớp mắt khó có thể chấp nhận được.
Còn kiếm gỗ, hắn trực tiếp lấy ra, đặt lên tay Ngao Long Vũ.
- Cám ơn sư tỷ trước đó đã giúp đỡ.
Giang Lan nhẹ giọng mở miệng.
Trước đó đúng là Tiểu Vũ giúp hắn, chỉ là hôm qua không có thời gian nói lời cảm ơn.
Ngao Long Vũ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó một quyển sách cho Giang Lan.
- Đây là quà cám ơn sư đệ cho ta biết được chân ý Trảm Long Kiếm.
Giang Lan.
- ... .
Luôn cảm giác lời cám ơn này có chút vi diệu.
Có điều hắn vẫn nhận quyển sách kia, sau đó nhìn thấy trên sách viết là thư pháp bách khoa toàn thư.
-.. .
Hắn không có ý giải thích, cũng không có ý định nói thêm cái gì.
Yên lặng cất sách lại.
Chờ đến khi nào nhàn rỗi lại nói.
Giấy hôn thú cũng bị hắn cất đi.
Hắn cũng nhìn thấy Ngao Long Vũ cất giấy hôn thú cẩn thận.
Giang Lan rất ngạc nhiên, xem ra đối phương không hề chán ghét hắn.
Phải biết, Ngao Long Vũ là công chúa Long tộc, thần nữ Dao Trì.
Thiên phú, địa vị, đều cao đến mức không hợp thói thường.
Nhưng thiên phú của hắn thường thường, bối cảnh cũng chỉ có sư phụ là phong chủ thôi.
Không còn gì khác.
Nhìn ở phía khách quan, gả cho hắn cũng không phải chuyện vui vẻ gì.
Nhất là còn không cách nào bội ước.
Tâm lý của người bình thường thì phải có sự không cam lòng mới đúng.
- Có phải sư đệ có gì khó hiểu không?
Ánh mắt Ngao Long Vũ bình tĩnh nhìn Giang Lan.
Dường như thấy được sự khó hiểu trong mắt Giang Lan.
Bị nhìn đi ra rồi? Giang Lan kinh ngạc, Tiểu Vũ thông minh như vậy sao?
Trong đầu hắn lóe lên dáng vẻ đỡ bình của Tiểu Vũ ở khách điếm.
Nói là thiếu nữ cũng không quá đáng.
Mà lại Tiểu Vũ lại sáng sủa hơn Ngao Long Vũ bây giờ rất nhiều.
Lúc này Ngao Long Vũ, nhìn có vẻ rất lạnh lùng.
- Có chút tò mò, sư tỷ không cảm thấy ủy khuất sao?
Giang Lan nhẹ giọng mở miệng.
Hắn hỏi uyển chuyển hơn.
- Sư đệ thì sao? Ủy khuất không?
Giọng nói của Ngao Long Vũ vang lên.
Nghe được vấn đề này, Giang Lan có chút ngoài ý muốn, hắn ủy khuất sao?
Cũng không ủy khuất?
- Cũng không.
Theo bên ngoài để xem, hắn đúng là không uất ưca.
Trong lòng chỉ có thêm ràng buộc, ảnh hưởng đến tương lai của hắn mà thôi.
- Sư đệ không ủy khuất, tại sao ta lại ủy khuất?
Giọng nói dễ nghe của Ngao Long Vũ vang lên, sau đó nàng lại mở miệng nói.
-Mà lại, ta cũng không ghét sư đệ.
Giang Lan trầm mặc, cho nên trước đó hắn bị lời của Tiểu Vũ khách sáo?
Nhưng sau khi trao đổi, hắn phát hiện, Ngao Long Vũ còn tốt hơn so với hắn nghĩ.
Đây là giải thích, hắn không cơ khả năng bội ước được.
Sau đó bọn họ không nói gì với nhau nữa.
Nghe đại điển bên ngoài.
Một lúc lâu sau, đại điển kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu quay về.
- Giống như kết thúc.
Giang Lan mở miệng nói.
- Ừm.
Ngao Long Vũ gật đầu.
- Không biết những tiền bối kia có nói gì hay không?
Giang Lan cảm giác bọn họ đi vào có khả năng rất cao.
Người Côn Lôn, người Long tộc đều có thể đến nói hai câu.
Nhưng tiếc là bọn họ đợi lâu như thế cũng không thấy ai đến.
Giống như tất cả mọi người đã đi rồi.
- Bọn họ đã rời đi?
Trong giọng nói của Ngao Long Vũ có sự ngạc nhiên.
- Đi ra xem một chút.
Giang Lan cũng cảm thấy ngoài ý muốn, thật không thèm quan tâm bọn họ?
Hai người đi ra ngoài.
Phát hiện người bên ngoài đã đi hết, không thấy ai nữa.
Sắc trời cũng không còn sớm, đêm tối buông xuống.
- Xem ra không có chuyện gì nói với chúng ta.
Ngao Long Vũ nhìn bốn phía, mở miệng nói.
- Ừm.
Giang Lan cũng cảm thấy như vậy.
Hai người bắt đầu đi về phía núi.
Đó là vì bọn họ có ít thời gian ở chung.
Tiểu Vũ không tính.
- Sau này sư đệ có tính toán gì không?
Ngao Long Vũ mở miệng hỏi.
- Về Đệ Cửu Phong bế quan.
Giang Lan nói.
- Vì thành tiên sao?
- Ừm, vì thành tiên.
Tu luyện vốn là vì thành tiên, mặc dù vẫn còn khoảng cách, nhưng mục tiêu cuối cùng khó thoát khỏi việc thành Tiên.
Đây là mục tiêu lúc đầu của tất cả mọi người, hoặc là mục tiêu cả đời.
Không thành tiên, trong Đại Hoang, gần như gặp nguy hiểm khắp nơi.
Ngao Long Vũ chấp nhận, không nói thêm gì.
Vì thành Tiên có nghĩa bọn họ sẽ phải thành hôn.
Nàng có Dao Trì, nên sẽ thành Tiên sớm hơn Giang Lan một thời gian.
Vì vậy, lúc nào Giang Lan thành Tiên, có nghĩa là lúc đó bọn họ sẽ thành hôn.