Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 148: Hai họ quan hệ thông gia, một đường ký kết hiệp ước

Chương Trước Chương Tiếp

Giọng nói của Diệu Nguyệt tiên tử vang lên.

Một câu kích thích ngàn cơn sóng.

Đám người chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân cảm giác khó có thể tin được.

Thậm chí có nhiều người còn không biết Giang Lan của Đệ Cửu Phong là ai?

Điều này làm cho bọn họ không thể nào hiểu nổi.

- Đệ tử thân truyền Đệ Cửu Phong? Ta chưa nghe nói qua.

- Đã nghe nói, nghe vài sư huynh nhắc đến, ở Đệ Cửu Phong có một đệ tử như thế, nhưng thiên phú không tốt lắm.

- Người như thế sao xứng với thần nữ? Bởi vì hắn là đệ tử duy nhất ở Đệ Cửu Phong sao? Những sư huynh kia của ta có ai không bằng hắn?

- Hoàn toàn không hiểu, một người không có tiếng tăm gì ở tông môn, dựa vào đâu để xứng với nữ thần Dao Trì?

- Trên bảng danh sách công lao cũng không có tên Đệ Cửu Phong mà?

- Dù thế nào đi nữa, ta cũng không phục.

- Mặc dù ta không thích sư huynh biến thành hôn phu của nữ thần, nhưng vị hôn phu lại trở thành một đệ tử không có thành tựu gì cả như thế, ta cảm giác không đáng cho các sư huynh.

- Sư huynh Đệ Cửu Phong đâu tệ đến nỗi vậy? Lần trước Thiên Nhân Tộc đến ức hiếp chúng ta, là sư huynh Đệ Cửu Phong ra tay đánh thắng. Sao không ai nhắc đến hắn vậy?

- Thôi đi, đó là do các đệ tử ưu tú khác không ở trong tông môn, nếu không thì chẳng đến lượt hắn.

- Chỉ biết chê bai người khác, sư huynh Đệ Cửu Phong dám trực tiếp đối mặt với Thiên Nhân Tộc, ngươi thì sao? Sao không nhớ lúc đó ngươi trốn thế nào?

Những người này không dám mở miệng thảo luận.

Nhưng lại có thể tự mình truyền âm cho nhau.

Đối với Giang Lan Đệ Cửu Phong, rất nhiều người không phục, cũng không thể nào hiểu được.

Hai bên hoàn toàn không xứng đôi, chính là Giang Lan không xứng với thần nữ.

Nhưng thần nữ đính hôn với ai thì liên quan gì đến bọn họ?

Vì thế, chỉ có thể lén nói chuyện một chút.

Chủ yếu là do chênh lệch quá lớn so với mong đợi.

Đám người Kinh Đình nghe được tên của Giang Lan, cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lại cảm thấy bình thường.

Nhưng vẫn làm người khác khó có thể tin được.

Lại là sư đệ Đệ Cửu Phong.

Bọn họ suy nghĩ đến rất nhiều người, chỉ có không tính đến sư đệ Đệ Cửu Phong.

- Suy nghĩ một chút, nếu quan hệ thông gia với Long Tộc, tất nhiên sẽ phải chọn một người có thân phận và địa vị không khác nhau nhiều. Mà ở Đệ Cửu Phong chỉ có một đệ tử duy nhất. Chắc chắn là phong chủ trong tương lai. Thế nên mới chọn sư đệ.

Kinh Đình rung động truyền âm cho Mục Tú và Lâm Tư Nhã bên cạnh.

- Nói nhảm.

Lâm Tư Nhã bình tĩnh trả lời một câu.

Sau khi nhận được thông báo, nàng mới hiểu được vì sao sư tỷ không cần lấy pháp bảo ghi chép về nữa, đại khai thì lúc đó nàng đã biết được chuyện này.

- Sư đệ Đệ Cửu Phong ở bên ngoài giống như không đủ tư cách. Xem ra sẽ phải chịu áp lực không nhỏ.

Tất nhiên Mục Tú biết được người ở trong vòng xoáy này khó khăn đến bao nhiều.

Giang Lan cảm thấy có mấy ánh mắt nhìn về phía hắn, hắn không nhận ra ai trong đám kia.

Thật ra không phải người khác không muốn xem kịch.

Mà bọn họ không biết hắn là ai?

Nghe được lời của Diệu Nguyệt sư thúc, hắn chỉ có thể kiên trì ra ngoài.

Không thể trốn tránh chuyện này.

Nhìn thấy vị trí đi xuống của Ngao Long Vũ, hắn biết, bản thân phải đi cùng nàng đến đại điện trước mặt tất cả mọi người.

- Mong là có thể kết thúc thuận lợi.

Trong lòng Giang Lan thở dài.

Sau đó hắn bước ra một bước, đi xuống chỗ Ngao Long Vũ.

Hắn đi lên, xung quanh có vô số ánh mắt tập trung vào, hung mãnh như thủy triều.

Phải thừa nhận vô số ánh mắt, Giang Lan có thể cảm giác được.

Khó hiểu, khinh thường, chế giễu, còn có một số người hâm mộ.

Đối với hắn mà nói, những ánh mắt này không làm cho hắn thương tổn chút nào, hắn cũng chẳng quan tâm người ngoài nghĩ thế nào.

Hắn chỉ để ý là những người này sẽ chú ý quá mức đến hắn.

Nhưng nếu là chú ý mặt trái, những người này càng dễ dàng quên hắn.

Ngẫu nhiên có nhắc đến, cũng chỉ nói là không hơn được ai, dựa vào tài nguyên và may mắn mới được.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Giang Lan đi xuống bên cạnh Ngao Long Vũ.

Lúc này, Ngao Long Vũ cũng đang nhìn hắn.

Giang Lan nhẹ gật đầu, nhẹ giọng lên tiếng chào.

- Sư tỷ.

Trong lòng có loại cảm giác khó hiểu.

Từ bên ngoài nhìn vào, Ngao Long Vũ đúng là không thể chê vào đâu được.

Vì thế, có người hâm mộ hắn cũng là chuyện đương nhiên.

Đối với Giang Lan bắt chuyện, Ngao Long Vũ cũng gật đầu nhẹ giọng đáp lại.

Hốc mắt phiếm hồng, nhưng không có chút chán ghét nào, trong lòng Giang Lan lóe lên ý nghĩ này.

Xem ra hắn không bị đối phương chán ghét.

Có chút ngoài ý muốn.

- Hai vị bước lên.

Giọng nói của Diệu Nguyệt tiên tử vang lên.

Giang Lan và Ngao Long Vũ không chần chờ nữa, đi về phía đại điện.

Hai người lo lắng bước đi của mình quá nhanh tạo ra vấn đề.

Nên bọn đi rất chậm, đảm bảo có thời gian sửa sai.

Nhưng hai người có thể cảm giác được, toàn bộ Côn Luân đang chăm chú vào hai người.

Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, lúc này đều phải tiếp nhận sự thật này.

Ngay khi Giang Lan và Ngao Long Vũ đi về phía trước, trong tay Diệu Nguyệt tiên tử có một cây bút xuất hiện, phía trước là một tờ hôn thú.

Chấp bút thành sách.

- Hôm nay lương duyên ký kết, chúng ta gặp mặt.

Giọng nói vừa vang lên, Diệu Nguyệt tiên tử viết ra tên của Giang Lan và Ngao Long Vũ.

Tên vừa viết ra, giấy hôn thú phun ra ánh sáng.

Chữ viết cũng được khắc lên bia đá.

Long tộc và Liễu Cảnh đặt tay lên bia đá, sau đó ánh sáng của bia đá và giấy hôn thú công minh.

Tên của hai người cực kỳ chói mắt.

Nhìn thấy Giang Lan và Ngao Long Vũ đi đến, Diệu Nguyệt tiên tử viết, giọng nói cũng vang lên.

- Hai họ quan hệ thông gia, một đường ký kết hiệp ước.

Lương duyên vĩnh kết, xứng đôi vừa lứa.

Diệu Nguyệt mở miệng, tiếng nói lớn, chấn động bốn phương.

Viết lên văn tự, khắc lên văn bia.

Chiếu sáng khắp nơi, Côn Luân làm chứng.

Giang Lan và Ngao Long Vũ chậm rãi bước đi, tay của Diệu Nguyệt tiên tử không hề dừng lại, giọng nói của nàng tiếp tục vang lên, trong giọng nói có một tia nhu hòa.

- Nhìn ngày đào hoa sáng rực, nghi thất nghi gia.

Bói năm nào mưa gió kéo dài, ngươi hưng thịnh ngươi nồng nhiệt.

Mỗi chữ của Diệu Nguyệt tiên tử đều được khắc lên bia đá.

Ánh sáng chiếu rọi, chữ viết lóe sáng.

Tất cả mọi người nhìn lấy cảnh tượng này, nhìn Giang Lan và Ngao Long Vũ.

Cảnh tượng nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Lúc này, bọn họ không dám nói xấu nửa lời.

Dường như tất cả mọi người phải trông mong bọn họ sẽ tốt.

Trong lòng Giang Lan cũng hơi kinh ngạc, nhưng hắn biết, đại khai hắn cần quan tâm đến nghi thức.

Lúc này, giọng nói của Diệu Nguyệt tiên tử vang lên lần nữa.

Bút trong tay nàng cũng di chuyển.

- Cẩn lấy ước hẹn bạc đầu, sách về hồng tiên. Dùng lá đỏ chứng minh, ghi rõ vào uyên phổ.

Diệu Nguyệt tiên tử đặt bút.

- Chứng nhận.

Trên bia đá khắc lên hai chữ cuối cùng.

Một tờ giấy hôn thú chậm rãi khép lại.

Giang Lan và Ngao Long Vũ vừa vặn đi đến trước mặt Diệu Nguyệt tiên tử.

Giấy hôn thú khép lại, bay đến trước người Giang Lan.

Hắn không do dự, giơ hai tay lên, sau đó giấy hôn thú rơi vào tay hắn.

Lúc này, một luồng ánh sáng lóe lên, lại có thêm một tờ hôn thú nữa xuất hiện trước người Ngao Long Vũ, giống như được tách ra từ hôn thú trong tay Giang Lan.

Nàng cũng giơ hai tay cầm hôn thú.

Trong nháy mắt, ánh sáng trên người bọn họ bùng lên.

Sau đó, bia đá phóng ánh sáng về phía chân trời, ánh sáng cực hạn nổ tung dưới bia đá, hóa thành vô số văn bia.

Những thứ ở trên văn bia bao phủ Giang Lan và Ngao Long Vũ, sau đó biến mất ở cổ tay hai người.

Dường như khắc lên văn tự trên bia.

- Chúng ta chứng kiến.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)