Giang Lan cũng nhìn thoáng qua Ngao Long Vũ cách đó không xa.
Trong mắt đối phương thật sự có chút đỏ.
Nhưng sự bình tĩnh trong đôi mắt, Giang Lan không phát hiện ra thứ gì.
Hắn thu hồi ánh mắt.
Đúng là không cách nào biết được suy nghĩ của đối phương.
Nhưng lần này có liên quan đến quan hệ thông gia giữa Côn Luân và Long Tộc.
Ngao sư tỷ không cần đứng chung với Long Tộc sao?
Trong lòng Giang Lan hơi nghi ngờ một chút, nhưng không suy nghĩ nhiều.
Có thể là vì đối phương vẫn là thần nữ của Côn Luân, hoặc là không quen thuộc người của Long Tộc.
Nhưng có điều hắn có thể xác định, là Ngao sư tỷ thân là thần nữ, rất chói mắt, chuyện này bất lợi cho hắn, nhưng vẫn có chỗ tốt.
Bất lợi là, Ngao sư tỷ quá chói mắt, hắn dễ dàng bị những người khác chú ý.
Chỗ tốt là, hắn ở trước mặt Ngao sư tỷ, quá nhỏ bé.
Người lợi hại sẽ không chú ý đến hắn.
Dù chú ý, cũng chỉ cảm thấy hắn không gì hơn cái này.
Vậy nên, nếu có người ra tay với hắn, thì hắn có thể dễ phản sát hơn.
Khinh thường kẻ địch của mình, mỗi một tên đều phải trả đủ đại giới.
Nhưng thực lực mới là căn bản.
Bây giờ hắn chỉ là Phản Hư trung kỳ, cách Phản Hư viên mãn còn một đoạn.
Vẫn nên nhanh chóng thành Tiên.
Đến lúc đó thì sẽ có nhiều thủ đoạn tự vệ hơn.
Ngẫu nhiên còn có thể đi ra ngoài lịch luyện, sư phụ cũng không cần lo lắng.
Đến khi trên Côn Luân đã không còn ánh sáng hội tụ, mấy luồng ánh sáng mãnh liệt từ đằng xa bay đến.
Long uy trong ánh sáng hiện ra.
Tất cả mọi người biết Long tộc đến.
Giang Lan thấy được sáu luồng ánh sáng.
Trong đó có ba luồng có long uy nồng nặc, mặc dù không cố ý biểu hiện, nhưng rất nhiều người có thể nhận ra được.
Ba vị Long Tộc kia, thật mạnh.
Lúc này, Giang Lan cảm giác được có người đang nhìn mình.
Ở phía trước.
Ánh mắt liếc xéo qua.
Là một đám người phía trước.
Trên người bọn họ có khí tức Long Tộc như ẩn như hiện.
Long Tộc?
Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn, xem ra có Long Tộc trẻ tuổi đến Côn Luân.
- Mặc dù liếc nhìn ta, nhưng đây là đại điển Côn Luân, bọn họ không dám làm khó ta. Bây giờ sẽ không gặp phiền phức. Vấn đề không lớn.
Bởi vì sau khi quay về hắn sẽ không xuống núi nữa.
Chờ mấy chục năm trôi qua, tiếng gió phai nhạt mới đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, chủ yếu là chuẩn bị để thành Tiên.
Trước đó, hắn thử một lần ở khách điếm, nhưng thành Tiên rất khó khăn.
Có lẽ phải đến nơi đặc biệt đánh dấu thử xem, tìm cơ hội thành Tiên.
Ánh sáng rơi xuống.
Oanh!
Long uy khuếch tán.
Trong nháy mắt, kiếm ý lan tràn, nghiền nát tất cả Long uy khuếch tán ra ngoài.
Sau đó có hai luồng khí tức trấn áp tất cả mọi thứ, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Long Tộc chỉ làm nền.
Lúc trước càng lóa mắt bao nhiêu thì bây giờ phụ trợ cho người sau càng chói mắt hơn bấy nhiêu.
Nhưng cuộc đọ sức chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Mặc dù lực lượng đáng sợ không lan tràn ra, nhưng Giang Lan vẫn có thể cảm nhận được.
Mặc dù những người này đều là Tiên, nhưng giữa Tiên với nhau vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
Giây phút này, Giang Lan cảm thấy thành Tiên cũng chưa chắc đã an toàn.
Nhưng dù sao thì thành Tiên cũng là một cửa ải.
Thế giới Đại Hoang có vô số Tiên Ma, mà trong vô số kia, có vị trí cho hắn hay không cũng khác một trời một vực.
- Các vị đồng môn, mấy trăm năm qua Côn Luân chưa từng tổ chức đại điển. Hôm nay, căn cứ thành tựu của đệ tử Côn Luân, luận dấu vết, luận công lao, sau đại điển, các phong chủ và trưởng lão sẽ giảng giải tu luyện mười năm. Mời các vị đồng môn tham gia.
Giọng nói rất lớn từ trong đại điện Côn Luân vang lên.
Đối với rất nhiều người mà nói, đây là chuyện tốt.
Trên ngọn núi, hằng năm đều có giảng giải.
Nhưng loại giảng giải cấp bậc phong chủ hay trưởng lão thì rất ít khi gặp được.
Ngay cả đệ tử thân truyền cũng không thể hỏi thường xuyên được.
Dù có thể, cũng không thể hỏi hết được tất cả vấn đề.
Thế nên, dù là đệ tử gì, cũng rất quan tâm đến lần giảng giải mười năm kia.
Nếu như các ngọn núi mở cửa cùng lúc, vậy thì rất khó xử.
Hắn chỉ có thể chọn một.
Trong lòng Giang Lan thở phào.
Có mười năm giảm xóc, chuyện giữa hắn và thần nữ cũng sẽ nhanh chóng hạ nhiệt độ thôi.
Ảnh hưởng sẽ thu nhỏ đi rất nhiều.
Còn chuyện nghe giảng giải kia, thật ra hắn rất muốn nghe, trước giờ hắn vẫn luôn nghe sư phụ giảng giải, ngẫu nhiên biết tâm đắc tu luyện của các tiền bối khác.
Nhưng… Không thể xuống núi.
Phải đợi sóng gió qua đi, sau đó mới ra khỏi Đệ Cửu Phong được.
Bên ngoài đại điện Côn Luân có rất nhiều giọng nói.
Ngoài Đệ Cửu Phong ra, tên của các ngọn núi khác đều lên bảng.
Thật ra Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn nghĩ mình có thể lên bảng.
Dù sao lúc chiến thắng Mâu Hưu, cũng xem như có sức ảnh hưởng.
Nhưng hắn quá đề cao bản thân rồi.
Như vậy càng tốt, vất vả lắm chuyện đó mới lắng xuống, hắn không muốn còn có người nhớ đến.
Còn chuyện lên bảng, ngoài Cố Kỳ của Đệ Nhất Phong và Lộ Gian của Đệ Bát Phong ra, hắn hoàn toàn không biết ai nữa.
Đương nhiên, hắn cũng không lo lắng chọc đến những người này.
Bởi vì khi thiên kiêu của các ngọn núi đi ra ngoài, khí tràng sẽ khác với người bình thường.
Gặp được khí tràng đặc biệt, bình thường hắn sẽ lui ba thước.
Nghe rất lâu, những chuyện này cũng đến giai đoạn cuối cùng.
Mà tất cả mọi người biết, chính kịch mới bắt đầu.
Mặc dù trước đó đi dấu vết, theo công pháp, cho tu luyện trợ giúp cũng rất quan tâm.
Nhưng phần lớn người chỉ có thể nghe.
Mà chuyện tiếp theo, mặc dù chỉ nghe, nhưng đây là chuyện mà bọn họ muốn biết.
Thậm chí suy đoán cả năm năm.
Lúc này Diệu Nguyệt tiên tử đi đến trước đại điện, đối diện với tất cả mọi người.
Vị trí của nàng vừa vặn đứng trước tấm bia đá mới kia.
Ngay sau đó còn có hai người xuất hiện ở biên giới bia đá.
Là một nữ Long tộc và phong chủ Liễu Cảnh của Đệ Nhị Phong.
Tất cả mọi người nhìn bọn họ, chờ đợi tin tức phía sau.
Diệu Nguyệt tiên tử nhìn về phía tất cả mọi người, nàng đứng ở nơi đó, giống như là trung tâm mọi thứ.
Tất cả mọi người đều là vật làm nền cho nàng, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người nàng.
Sau khi ánh mắt những người này nhìn đến, giọng nói trang nghiêm của Diệu Nguyệt vang lên.
- Hôm nay là đại điển, có lương duyên trời ban, Côn Luân và Long tộc hiệp thương, mời các vị đồng môn chứng kiến.
Giọng nói gần như bao trùm toàn bộ Côn Luân, tiếng nói truyền vào tai của tất cả mọi người.
Trận thế thật lớn.
Sau đó bắt đầu vạch tính danh.
- Mời công chúa Long tộc, đệ tử thân truyền Đệ Tam Phong, Ngao Long Vũ.
Trong nháy mắt khi giọng noia vang lên, tất cả mọi người nhìn về phía Ngao Long Vũ.
Giang Lan cũng nhìn.
Ngao Long Vũ cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia luống cuống.
Không ai nhìn thấy.
- Đi thôi.
Trúc Thanh tiên tử nhẹ nhàng chạm vào đệ tử bên người.
Ngao Long Vũ khẽ gật đầu, sau đó cất bước đi xuống quảng trường Côn Luân.
Nàng đi xuống cách đại điện Côn Luân một đoạn.
Nhưng sư phụ nói cho nàng biết, phải đi vào nơi này.
Nguyên nhân này nàng cũng hiểu.
Dù sai thì đính hôn cũng là chuyện hai người.
Vì vậy, phải là hai người cùng nhau đi đến.
Giang Lan nhìn thấy Ngao Long Vũ đi xuống, trong lòng có chút chập trùng.
Hắn cố gắng giữ vững bình tĩnh cho mình.
Lúc này, tất cả mọi người dời ánh mắt khỏi người Ngao Long Vũ, bọn họ đang nhìn bốn phía xung quanh.
Muốn biết ai mới là đối tượng đính hôn với thần nữ.
Tính từ bây giờ mà xem, người kia đã định sẵn.
- Sẽ là ai?
- Không biết, nhưng sẽ nhanh chóng biết.
Lúc này, giọng nói của Diệu Nguyệt vang lên lần nữa.
- Mời đệ tử thân truyền Đệ Cửu Phong, Giang Lan.