Trở lại chỗ ở, Giang Lan đang nghỉ ngơi.
Hắn cần làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Còn có một đêm, hắn vẫn có thời gian chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Chỉ là ngồi được một lúc, hắn thì quyết định dậy xử lý cỏ dại.
- Khô héo?
Đi vào trước Hoa U Dạ, Giang Lan phát hiện Hoa U Dạ chán chường hơn so với lúc trước.
Gần như khô héo.
Nhưng vẫn còn có khí tức sinh mệnh.
Sau khi tưới một chút linh dịch, Giang Lan định Đưa Hoa U Dạ vaod động U Minh.
Ở bên ngoài lâu, bỏ lại bên trong có lẽ không có vấn đề.
Trứng thực vật ngược lại không thay đổi chút nào.
Không làm người khác phải lo.
Cũng được tính là ưu điểm.
Đưa Hoa U Dạ bỏ vào U Minh Động, sau đó hắn bắt đầu yên tâm quản lý Đệ Cửu Phong.
Còn về trận pháp, bây giờ không có tâm tình.
Muốn xây dựng trận pháp thì phải dùng mô hình làm cơ sở.
Nên vẫn có thể tăng thêm hay dỡ bỏ tùy ý.
Mà hắn vẫn chưa làm xong trận pháp nhắc nhở ở Động U Minh.
Nhưng cũng không vội, chờ chuyện ngày mai kết thúc đã rồi tính.
Ban đêm.
Xử lý xong mọi thứ.
Nhưng trái tim không thể bình tĩnh trở lại được.
Không có cách nào giống như trước kia.
Ngay cả chính hắn cũng không hiểu vì sao lại như thế.
Có lẽ vẫn là người bình thường, nói cách khác là dùng tâm tình người bình thường nhìn lại hôn sự.
Nếu bỏ đi cái lợi và hại, đây là lần đầu tiên hắn có vị hôn thê.
Có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Bởi vì không yêu mến, cho nên trong lòng không thể mừng rỡ.
Bởi vì không ghét, cho nên trong lòng cũng không chán ghét.
Nửa vời, rất khó chịu.
Cuối cùng, Giang Lan ngồi trên nóc nhà ngắm trời đêm.
Không tu luyện, không suy nghĩ.
Chỉ ngồi nhìn bầu trời đây sao.
Dưới bầu trời này, Ngao Long Vũ cũng ngẩng đầu nhìn.
Nàng ngồi bên cạnh Dao Trì, ngắm sao đêm.
Trong lòng không có cách nào nói nên lời.
Vui vẻ sao?
Nàng cảm thấy không phải.
Khổ sở sao?
Thật ra cũng không có.
Nàng không ghét sư đệ Đệ Cửu Phong, thế nên nàng muốn tỏ vẻ vui vẻ một chút.
Ít nhất sẽ không làm cho sư đệ có áp lực.
Đã không thể thay đổi được gì, nàng chỉ có thể chấp nhận, làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.
Tương lai như thế nào, ai cũng không nói chắc được.
Có lẽ sẽ rất tốt, cũng khó nói.
Tối nay là một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Một tiếng vang vọng toàn bộ Côn Luân.
Là tiếng chuông vang.
Âm thanh vang lên, có ý nghĩa đại điển Côn Luân bắt đầu.
Đại điển Côn Luân không cố định, lúc nào có việc, mới tổ chức một lần.
Lần này mở ra tuy nói sẽ giảng nói không ít liên quan tới tông môn sự tình, nhưng tất cả mọi người biết, lần này chủ yếu nhất sự tình, là thần nữ hôn sự.
Cho tới bây giờ, đều không có người nào biết, cùng thần nữ định ra hôn ước chính là người nào.
Rất nhiều đệ tử đi về phía đại điện.
Đương nhiên, dù đại điện Côn Luân rất lớn, nhưng vẫn không đủ cho tất cả mọi người.
Chỉ có đệ tử không thể ngự kiếm mới phải đứng dưới.
Những người có tu vi tương đối cao thì ngự kiếm trên không.
Tất nhiên cũng có người cưỡi hồ lô.
Kinh Đình đi đến độ cao thích hợp, nhìn đại điện Côn Luân.
Hôm nay, sẽ biết được đáp án.
- Sư muội, hôm nay sẽ công bố, bây giờ có thể vụng trộm nói cho chúng ta biết trước được không?
Mục Tú hỏi Lâm Tư Nhã bên cạnh.
Đệ tử Côn Luân tụ tập, tất nhiên không có chuyện đứng không.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến trật tự, muốn đứng tụ tập chỗ nào cũng được.
- Thật sự muốn biết?
Lâm Tư Nhã nhìn Kinh Đình và Mục Tú.
Hôm nay sẽ công bố, trên thực tế có thể nói.
- Chịu nói?
Đám người Kinh Đình có chút ngoài ý muốn.
Những năm này, bọn họ hỏi thật nhiều, cũng không lấy được đáp án.
- Có phải thần nữ tự chọn hay không?
Mục Tú hỏi lại một lần.
Phải hay không phải thì khác nhau rất lớn.
Nếu như là phải, đại khái sẽ là đệ tử ưu tú nhất các ngọn núi, cũng có khả năng bây giờ mới chọn.
- Hay là nói có thể chọn một trong một số người?
Kinh Đình cũng hỏi.
- Đều không phải.
Lâm Tư Nhã nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.
- Là người chọn sẵn, hôm nay là công bố đính hôn.
- Định sẵn?
Hai người có chút ngoài ý muốn, xem ra đúng là không giống bên ngoài đồn.
- Đó là ai?
Bọn họ rất ngạc nhiên, rốt cuộc người kia là ai, mới có thể làm cho tất cả phong chủ đồng ý.
- Rất nhanh sẽ biết, ta chỉ có thể nói, thật ra chúng ta đều tính là quen biết.
Lâm Tư Nhã cũng không nói ra hết.
Loại phim chiếu được một nửa kia, làm cho Kinh Đình và Mục Tú rất khó chịu.
Nhưng bọn hắn đều biết, như vậy đúng là danh nhân.
Danh nhan trong Côn Luân nhiều như thế, vị kia là ai?
Những người khác cũng đang suy đoán.
Bọn họ cũng muốn biết ai là người đính hôn với thần nữ.
- Các ngươi nói thử xem, là sư huynh thành tiên, hay là sư huynh cùng thế hệ với thần nữ?
- Hình như cùng thế hệ không có mấy người là kinh tài diễm diễm?
- Người nào nói không có, Cố Kỳ Đệ Nhất Phong kinh diễm như vậy, các ngươi chưa nghe nói qua?
- Cổ Nhạc sư huynh Đệ Thất Phong cũng không kém mà?
- Vì sao các ngươi không cảm thấy, lần đại điển này là để thần nữ chọn người chứ?
- Không thể nào? Nếu như vậy, thần nữ chọn một người mà các phong chủ không thích, vậy chẳng phải là không thể kết thúc?
- Vậy thì thu nhỏ phạm vi, phạm vi thu nhỏ đến mức mà các phong chủ có thể tiếp nhận.
- Đừng tự làm mất mặt, lần này là quan hệ thông gia, tuyệt đối là do các phong phong chủ quyết định người, không cần tìm cường giả, có lẽ phải tìm người thích hợp nhất.
- Vậy ngươi nói người nào thích hợp nhất?
- Làm sao biết?
- Vậy ngươi cũng tự làm mất mặt đấy thôi?
- . . .
Lộ Gian đứng giữa đám sư đệ, sư muội Đệ Bát Phong, bọn họ cũng đang nhìn đại điện Côn Luân.
- Sư huynh, có phải ngươi biết chuyện hay không?
- Đúng vậy sư huynh, nói cho chúng ta biết đi.
- Chuyện này không tính, có điều các ngươi sẽ biết nhanh thôi, chuyện này cũng không cần chú ý nhiều.
Lộ Gian nhẹ nói nói.
Một số người Đệ Tam Phong đứng yên ở vị trí, Hồng Loan cũng nhìn đại điện.
Tất nhiên nàng biết tương đối nhiều.
Nhưng vẫn cảm thấy ngoài ý muốn.
Dưới cái nhìn của nàng, sư muội gả vô cùng thua thiệt.
Vị sư đệ Đệ Cửu Phong kia, nhìn biểu hiện trước mắt, không xứng với thần nữ.
Nhưng đúng là người thích hợp nhất Côn Luân.
Bởi vì thân phận.
Giang Lan cả đêm không ngủ, hắn muốn để lòng mình bình tĩnh trở lại.
Sáng sớm nghe được tiếng chuông, hắn đi theo sư phụ đến đại điện Côn Luân.
Bọn họ không đi xuống, mà chỉ đứng giữa không trung.
Vị trí hơi ở phía sau.
- Rất nhiều người, gần như toàn bộ đệ tử Côn Luân đều đến, các tiền bối cũng không vắng mặt.
Giang Lan thở dài, người còn nhiều hơn so với hắn nghĩ.
Trong đại điện Côn Luân, hắn thấy được bia đá, xem ra rất cao minh, cũng không biết là cái gì.
Ở phía sau, vô số ánh sáng bay về quảng trường.
Rất nhanh, một ánh sáng xanh từ phía chân trời bay đến, sau đó đứng lại trên không trung.
Là Thanh Trúc tiên tử dẫn theo Ngao Long Vũ.
Lúc này, dưới chân Trúc Thanh tiên tử có một áng mây, Ngao Long Vũ thì đứng bên người nàng.
Hôm nay Ngao Long Vũ vẫn mặc tiên váy màu xanh ngọc, môi son răng trắng, tóc dài tung bay theo gió, khuôn mặt bình tĩnh.
Ngao Long Vũ là thần nữ Dao Trì, nàng vừa đến đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
- Hôm nay sư tỷ thật xinh đẹp, mặc dù cảm giác vẫn như trước, nhưng rất xinh.
Lâm Tư Nhã nhìn Ngao Long Vũ, cảm giác mình bị kinh diễm.
Sư tỷ thật vô cùng xinh đẹp, nếu như sư phụ xấu một số, sư tỷ càng chói mắt hơn.
- Có phải Ngao sư tỷ không ngủ ngon không? Ánh mắt hơi đỏ.
Mục Tú tò mò hỏi.