Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 145: Lần này thật sư không chuẩn bị tâm lý tốt

Chương Trước Chương Tiếp

Ở bên ngoài, những người khác trên Đệ Bát Phong ngạc nhiên nhìn biến cố.

Nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được kiếm ý.

Kiếm ý từ kiếm gỗ trong tay Giang Lan phát ra.

Kiếm ý nhắm vào Yêu Long.

Sau đó, bọn họ phát hiện kiếm ý càng trở nên mãnh liệt hơn.

Vốn nghĩ rằng hai bên sẽ đánh nhau, nhưng Yêu Long lại xoay người trốn xuống hồ.

Trong mắt có sự không cam lòng.

Quả nhiên, Trảm Long Kiếm là thứ không giảng đạo lý.

Những người kia đã từng nghiên cứu Trảm Long Kiếm.

Nhưng không ai học được.

Nhưng Trảm Long Kiếm đúng là có ưu thế rất lớn.

- Các ngươi nói xem, nếu vừa rồi đánh lên thì Yêu Long thua không?

- Vậy phải xem thế nào mới tính là thua? Nếu đánh nhau thật, có lẽ Yêu Long sẽ bị thương. Mà sư đệ Đệ Cửu Phong sẽ bị thương sắp chết.

- Vậy chẳng phải Yêu Long thắng dễ dàng?

- Sư huynh, động chút đầu óc đi!

Một tiên tử tức giận nói.

- Sư đệ mới Nguyên Thần sơ kỳ, Yêu Long là Tiên.

Lúc này, mọi người giật mình.

Thắng quá dễ dàng.

Trảm Long Kiếm đáng sợ như thế?

Mỗi ngày nhìn điển tịch một lần, đi tìm cơ hội.

Không biết bản chính bị ai cầm đi rồi, chỉ có thể tìm điển tịch sao chép.

Nếu học được thì sao?

Mỗi ngày nhìn qua một lần, không mất thời gian.

Xem như đang học tập thuật pháp phụ trợ.

Lộ Gian nhìn Giang Lan và Tiểu Vũ, thở phào nhẹ nhõm.

Lực lượng lắng lại rồi, có lẽ không còn vấn đề, Tiểu Vũ tỉnh lại trước một bước.

Kiếm ý trong tay nàng đã tiêu tan.

Đáng tiếc, nàng còn chưa cảm ngộ ra Trảm Long Kiếm.

Nhưng lần này có thu hoạch không nhỏ, ví dụ như biết được uy lực của Trảm Long Kiếm.

Đúng là đáng sợ.

Lão nông dân cũng không giống với người khác.

Bình thường dùng Trảm Long Kiếm đánh nhau với Long Tộc đúng là vô địch ở cùng giai.

Đánh với Long Tộc mà có Trảm Long Kiếm, có ưu thế rất lớn.

Tiểu Vũ không suy nghĩ nhiều, nếu cho nàng thêm thời gian, có lẽ nàng sẽ tìm hiểu ra được càng nhiều.

Từ đó học được Trảm Long kiếm.

Lúc này, Giang Lan đã mở mắt.

Lộ Gian thấy bọn họ đã tĩnh, muốn đi đến thông báo cho bọn họ một việc.

Lộ Gian đi đến, tất nhiên Giang Lan và Tiểu Vũ sẽ thấy được hắn.

- Sư huynh.

Hai người cung kính nói.

Rất có lễ nghĩa, tất nhiên Giang Lan sẽ không quên điều này.

Nếu không thì dễ đắc tội người khác.

Còn Tiểu Vũ thì đơn thuần là lễ phép.

- Các ngươi biết mình ngồi bên hồ bao lâu không?

Lộ Gian hỏi.

Giang Lan lắc đầu.

Hắn đúng là không biết.

Nhưng có lẽ không phải rất lâu.

Bọn họ tu luyện, lực lượng sẽ vẫn chuyển trong thân thể.

Cho nên dù ngồi một ngày hay ngồi một năm, cũng không có gì khác nhau.

Bụi đất xung quanh cũng không rơi lên người.

Trừ phi bế tử quan thu lại toàn bộ lực lượng.

- Ngày mai là đại điển Côn Luân, cụ thể sẽ có chuyện gì, các ngươi đều biết chứ?

Lộ Gian hỏi.

- A?

Giang Lan còn chưa kinh ngạc, Tiểu Vũ đã trực tiếp bị kinh hãi.

Sau đó chút bối rối nhìn Giang Lan.

Giang Lan tỏ vẻ không hiểu.

- Ta phải đi về.

Không nói hai lời, Tiểu Vũ ngự kiếm rời đi.

Giang Lan há to miệng, muốn trả kiếm gỗ cho Tiểu Vũ, thuận tiện cảm ơn đối phương đã giúp hắn trong tâm cảnh.

Khi đó, nếu không phải vị sư tỷ này ép Yêu Long lui, hắn sẽ bị thương.

Nhưng còn chưa mở lời, Tiểu Vũ đã bay lên không trung đi mất.

Chỉ có thể chờ lần sau.

- Sư đệ cũng muốn về đệ cửu phong?

Lộ Gian hỏi Giang Lan.

Tiểu Vũ rời đi, đúng lúc hắn có thể nói chuyện với Giang Lan.

- Đúng vậy, vốn còn muốn cảm ơn sư bá, nhưng bây giờ chỉ có thể làm phiền sư huynh chuyển lời.

Giang Lan thấp giọng nói ra.

Hắn không nhìn thấy sư bá ở Đệ Bát Phong.

Chỉ có thể nhờ Lộ Gian.

- Được.

Lộ Gian gật đầu, sau đó nói.

- Có một chuyện muốn thỉnh giáo sư đệ.

- Sư huynh, mời nói.

Giang Lan vẫn giữ sự kính ý.

Đối phương rất mạnh, mà còn từng chọn pháp bảo giúp hắn.

- Lần đầu tiên sư đệ biết được mình phải cưới thần nữ, có tâm tình gì?

Lộ Gian mở miệng hỏi.

Vốn dĩ hắn muốn hỏi Giang Lan học Trảm Long Kiếm có phải vì thần nữ không?

Nhưng hắn không cảm nhận được sát ý bên trong kiếm ý.

Có lẽ dùng làm việc khác.

Nên hỏi vấn đề này.

Là vì sự tò mò.

Giang Lan trầm mặc, hắn không cách nào trả lời vấn đề này.

Ngay cả hắn cũng không chắc chắn.

Khi đó có lẽ hơi kháng cự, nhưng không thể từ chối.

Còn việc chán ghét Ngao sư tỷ?

Chắc chắn không ghét.

Ưa thích?

Cũng không không có ưa thích.

Nhưng chuyện này là tốt hay xấu, hắn đều chọn chấp nhận.

Tất nhiên sẽ đi đón lấy những vấn đề về sau.

Không hề trách tội lên người khác.

Dù sao thì thực lực bây giờ của hắn không mạnh.

Từ bên ngoài nhìn, thần nữ cũng không có gì không tốt.

Chí ít thì Giang Lan không phát hiện.

- Được, sư đệ vẫn nên về đi. Mong không làm phiền sư đệ.

Lộ Gian nhẹ giọng mở miệng.

Giang Lan không mở miệng trả lời, tất nhiên hắn không cần đối phương trả lời.

- Sẽ không.

Giang Lan nhẹ giọng đáp lại.

Sau đó đi khỏi.

Lộ Gian nhìn thấy Giang Lan rời đi, có chút ngoài ý muốn.

- Ngày mai là đại điển đính hôn với thần nữ mà sư đệ vẫn bình tĩnh như vậy, bội phục.

...

Giang Lan quay về đại điện Đệ Cửu Phong, cuối cùng cũng biết rõ thời gian.

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn trở nên khó coi.

- Vậy mà không giống Diệu Nguyệt sư thúc.

Ngày mai là đại điển Côn Luân, đây là lần thứ hai Giang Lan nghe được lời này.

Nên hắn còn nghĩ Lộ Gian sư huynh đang đùa hắn.

Không ngờ rằng…

Là thật.

Quá vội vàng, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tốt.

Rất nhanh, Giang Lan nghe được sư phụ gọi.

- Học ra sao rồi?

Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan đi đến đỉnh Đệ Cửu Phong hỏi.

Vì hôm nay là ngày cuối cùng, dù có lĩnh ngộ hay không thì Giang Lan cũng phải tỉnh lại.

Nên hắn không biết Giang Lan có học được chân ý Trảm Long Kiếm hay không.

- Không làm sư phụ mất mặt.

Giang lan nói.

Mạc Chính Đông vui mừng gật đầu.

Có thêm Trảm Long Kiếm, dù đối mặt với Long Tộc cũng có thêm phần lực lượng.

Long Tộc sẽ không dám kêu gào trước mặt đồ đệ hắn,

Chuyện Trảm Long Kiếm có không ít người biết, Long Tộc bên kia có lẽ cũng biết.

Đương nhiên, nếu bọn họ muốn đổi người cũng không có khả năng.

- Biết hôm nay là ngày nào?

Mạc Chính Đông cười nhìn Giang Lan.

Hắn không quan tâm đại điển Côn Luân, điều cần chú ý là chuyện sắp tuyên bố trên đại điển.

Tất nhiên đó là hôn sự giữa Giang Lan và thần nữ.

Giang Lan cúi đầu, duy trì sự bình tĩnh,

- Sư phụ, ngày mai ta phải làm gì?

Hắn không có kinh nghiệm trong chuyện này.

Nếu phạm vào sai lầm sẽ lưu lại ấn tượng không cần thiết, điều này sẽ tăng thêm phiền phức cho bản thân.

Chỉ cần ngày mai yên bình đi qua, hắn sẽ về bế quan mấy chục năm, sự ảnh hưởng của việc đính hôn sẽ ít hơn rất nhiều.

Người chú ý đến hắn cũng trở nên ít đi.

Mà dưới ánh sáng của thần nữ, hắn sẽ trở nên ảm đạm.

Qua mấy trăm năm sau, nếu không ai nhắc đến nữa, có lẽ hắn sẽ khôi phục lại cuộc sống bình thường như bây giờ.

Dù ra ngoài cũng không bị nhận ra.

Vậy thì không đến mức trêu chọc phiền toái.

Đến lúc đó, hắn yên tâm tu luyện ở Đệ Cửu Phong, đợi đến lúc vô địch rồi đi ra.

Căn cứ vào tình huống cơ thể của sư phụ, nghĩ nên đi ra ngoài một phen không.

Nếu sư phụ bảo lớn tuổi cơ thể không tốt, hắn sẽ phải ở lại Đệ Cửu Phong, trông coi Động U Minh.

Nghĩ đến đây, Giang Lan cảm giác sư phụ hắn già rồi, vậy mà vẫn cô độc một mình.

Quả nhiên, vẫn nên đặt chuyện tìm sư nương ở trong lòng.

- Làm cái gì?

Mạc Chính Đông lắc đầu.

- Không cần làm gì cả, mai ngươi đi theo vi sư là được, đến lúc đó sẽ gọi tên ngươi và thần nữ, đi vào đại điện là được. Có lẽ sẽ cho các ngươi tín vật đại diện. Nhưng lúc đó, hôn ước sẽ có nhân quả, ngươi cũng đừng ngạc nhiên.

Giang Lan hiểu.

Hôn ước giữa hắn và Ngao sư tỷ vốn dĩ không phải là quyết định thuận miệng nói.

Nếu định ra, Long Tộc và Côn Luân đều không thể đổi ý.

Giang Lan hơi tò mò, Ngao sư tỷ thân là thần nữ, nàng nghĩ thế nào?

Nhưng cũng không có khả năng biết được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)