Năm tháng không dừng, thời tiết như nước chảy.
Thời gian như cát đá bị nước chảy cuốn đi.
Tửu Trung Thiên ngồi trong đình, bình rượu trong tay không biết đã thay đổi bao nhiêu lần.
Hồ lô bên hông thay không biết bao nhiêu lần.
- Sư phụ, bọn họ đang thúc dục.
Lộ Gian xuất hiện bên người Tửu Trung Thiên.
- Còn mấy ngày?
Tửu Trung Thiên nhìn Giang Lan và Tiểu Vũ, mở miệng hỏi.
- Ba ngày, người Long Tộc đã đến, bên kia cũng cần sư phụ đi qua.
Lộ Gian nói.
Tửu Trung Thiên thả rượu xuống, sau đó đứng lên.
- Ngươi nhìn bọn họ.
Bọn họ là nói Giang Lan và Tiểu Vũ.
Sau khi dặn dò, Tửu Trung Thiên rời khỏi đây, biến mất khỏi trong đình.
Lộ Gian không quan tâm.
Vì sao là bọn họ, hắn cũng hiểu.
Đúng là sự phát triển làm người ta nhìn không hiểu.
Nhưng dù sao chỉ nhìn là được.
Hắn là người ngoài.
...
Giang Lan ngồi ở trên mặt nước, Yêu Long ở đây, Tiểu Vũ cũng ở, hắn có thể cảm giác được.
Nhưng bọn họ lại không hề nói với nhau câu nào.
Mỗi người đứng một phía.
Có lãnh địa trong lòng mình.
Chỗ Giang Lan sóng yên biển lặng, không hề quan tâm.
Chỗ Tiểu Vũ có ánh nắng tươi sáng, có tiếng chim hót vang.
Bên Yêu Long có Lôi Vũ đan xen, có phong bạo cuồng nộ.
Hoàn cảnh xung quanh đại diện cho tâm tình trong lòng.
Mặc dù có thể hiểu được tâm tính mỗi người, nhưng không có động tác dư thừa.
Chỉ có sự hao tổn.
Yêu Long và Giang Lan đang hao tổn lẫn nhau, còn Tiểu Vũ giống như đang quản thúc Yêu Long.
Giang Lan như là một người bị hại.
Ánh mắt hắn nhìn thân kiếm.
Hắn suy nghĩ rất lâu, cũng hiểu ra thật nhiều.
Lúc trước, lão nông dân có mối thù giết cả tộc với Yêu Long, có ý muốn báo thù.
Trảm Long Kiếm là thăng hoa cực hạn trước lúc chết, trong đó bao gồm sự giận dữ của hắn, nỗi thù hận, tâm niệm và sự cảm ngộ thiên địa.
Trong tay hắn chỉ cầm dao bổ củi bình thường, người cầm dao là người tuổi già sức yếu.
Kiếm trong tay hắn hiện lên là vì trong lòng hắn có một thanh kiếm, kiếm do một đám lửa biến thành, vì muốn báo thù, vì muốn hả giận, cũng vì chút hi vọng nhỏ nhoi sau lưng.
Một kiếm giết Yêu Long, một kiếm chém càn khôn.
Bình minh xua tan bóng tối.
Một kiếm chém ra, hắn nguyện bản thân ngã xuống, đỡ kiếm trong tay, nhìn trời.
Đây là chân ý của Trảm Long Kiếm mà lão nông dân dùng.
Hắn giao phó bản thân cho kiếm, nói cách khác, Trảm Long Kiếm vì vậy mà sinh ra.
Những người khác dù có ý tương tự, cũng không thể tác dụng lên Trảm Long Kiếm được.
Vì thế, những người khác không có cách nào học tập.
Giang Lan học được là điều ngoài ý muốn.
Chân ý của Trảm Long Kiếm thuộc về lão nông dân, Giang Lan không học, cũng không học được.
Không trải qua chuyện của hắn, sao hiểu được trái tim hắn nghĩ gì?
Sao có thể có ý giao mình cho kiếm?
Nhưng ít hay nhiều cũng có phương hướng cụ thể.
Lão nông dân chỉ là người bình thường, hắn dựa vào đâu để chém ra một kiếm này?
Cảm ngộ thiên địa chỉ đủ cho hắn minh ngộ kiếm, cũng chỉ có thể làm kiếm hiện ra trong trời đất.
Lão nông dân có thể chém xuống được một kiếm kia, tâm niệm là một chuyện.
Thứ làm cho hắn chém xuống Trảm long Kiếm chính là sự thấy chết không sờn, sự quyết tuyệt dùng sinh mệnh hóa thành lực lượng kia.
Từ đây về sau, trên thế gian này không có hắn.
Chỉ có một kiếm kia.
Giang Lan đặt tay lên kiếm gỗ.
Có lẽ hắn không thể hiểu được hàm nghĩa của một kiếm này, cũng quyết định không nắm giữ tâm niệm của lão nông dân kia.
Nhưng hắn đang đi trên con đường tu Tiên, luôn cố gắng.
Dùng hết sức để cố gắng.
Muốn đi càng xa, muốn đi càng nhanh.
Đường dưới chân hắn, trở ngại ngay phía trước.
Mà một kiếm này có thể đánh tan không ít trở ngại cho hắn.
Hắn dùng tính mạng của mình giao cho một kiếm này, giao cho nó lực lượng phá bỏ tất cả lực lượng của Long Tộc.
Kiếm trong tay hắn sẽ đi cùng hắn về phía đỉnh phong.
Sau đó nhìn lại trước kia.
Kiếm ra, Yêu Long diệt, kiếm rơi, bốn phía kinh hãi.
Lúc này, chân ý thuộc về Giang Lan bắt đầu hiện lên.
Lực lượng trên kiếm gỗ bùng lên.
Tiểu Vũ đang nhắm mắt lĩnh ngộ bừng tỉnh trong nháy mắt, nàng cảm nhận được sự khủng bố từ trên người Giang lan.
Nhưng nàng không cảm giác được tâm niệm trên kiếm ý, chỉ có sự lạnh lẽo.
Chỉ cần đối mặt với nó, nàng sẽ rơi vào yếu thế.
Yêu Long nhìn Giang Lan, trong lòng kinh hãi.
Lúc này, nó có cảm giác kỳ quái, chỉ cần hắn ngăn đối phương.
Một kiếm này sẽ dốc sức chém chết nó.
- Nhân loại, ngươi chỉ có uy thế mà thôi, ngươi nghĩ ngươi có thể làm ta bị thương được sao?
Yêu Long lạnh lùng nhìn Giang Lan.
Mặc dù nó kêu gào, nhưng trong mắt có sự e ngại.
Chủ yếu là vì trước đó bị lão nông dân dọa sợ.
Một phàm nhân còn chém được Yêu Long mạnh hơn nó.
Điều này vượt qua sự hiểu biết của nó.
Giang Lan cầm kiếm đứng lên, hắn nhìn Yêu Long, sau đó chậm rãi giơ kiếm lên.
Lúc này, mặt hồ phun trào, gió táp mưa sa, lôi đình tàn phá bừa bãi.
Biến hóa mạnh mẽ kinh động đến cơ thể bên ngoài.
Ở bên hồ, Lộ Gian nhìn thấy Giang Lan đứng lên, cầm kiếm gỗ trong tay.
Kiếm ý trong tay hắn hiện ra.
Lúc này, mặt hồ phun trào, Yêu Long trực tiếp từ trong hồ chui ra.
Hai bên giằng co.
Những người khác nhìn lại.
Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng vị sư đệ này ngồi bên hồ hơn mấy tháng.
Không động thì thôi, động cái gáy tiếng ai cũng phải kinh ngạc.
Trong hồ tâm cảnh, Tiểu Vũ đứng lên, lùi về sau hai bước.
Sư đệ lĩnh ngộ rồi?
Lúc này, sinh cơ của Giang Lan chui vào trong kiếm gỗ, Trảm Long Kiếm cũng trở nên khủng bố hơn.
Sinh cơ trên người hắn đang trôi đi, nhưng Giang Lan không hề phát hiện, cả người hắn đang cảm ngộ một kiếm này.
Thấy cảnh này, Tiểu Vũ nhăn mặt.
Nàng không hề do dự, giơ kiếm ý Trảm Long Kiếm trong tay lên.
Lúc này, Trảm Long Kiếm mạnh hơn hiện lên.
Đối mặt trực tiếp với Yêu Long.
Yêu Long cảm nhận được hai kiếm ý Trảm Long Kiếm, cảm giác hơi sợ.
Nhất là đối phương bắt đầu chém ra.
Kết cục của vị tiền bối kia rõ ràng trước mắt.
- Nhân loại, chờ ngày ta thoát khốn sẽ đến nhà thăm hỏi ngươi, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì sự vô lễ của mình.
Không nghĩ nhiều nữa.
Yêu Long bắt đầu thoát ra khỏi tâm cảnh của Giang Lan.
Nhìn thấy Yêu Long rời đi, Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng ra khỏi nơi này.
Lúc này, Giang Lan vẫn giơ kiếm.
Yêu Long đi, uy lực của kiếm cũng bắt đầu biến mất.
Sinh cơ chảy về cơ thể.
Một lúc sau, hắn đặt tay lên kiếm.
- Lĩnh ngộ?
Giang Lan không chắc chắn, nhưng vừa rồi không giống với lúc trước, một lòng trên Trảm Long Kiếm.
Dường như hóa thành kiếm có thể chém Yêu Long kia.
Cả đời chỉ có thể chém ra một kiếm.
Vì phải dùng sinh mệnh của bản thân, đưa cho Trảm Long Kiếm để đánh vỡ lực lượng ràng buộc.
- Nhưng cảm giác dù liều mạng cũng không thể chém chết được Yêu Long.
Hắn có khoảng cách với lão nông dân kia, loại chênh lệch này dù dùng sinh mệnh cũng không thể bù vào được.
Có lẽ vì cảm ngộ đối với thiên địa, cũng có lẽ vì lão nông dân đã khai sáng một con đường.
Nhưng mà hắn khác với lão nông dân kia.
Hắn có tu vi.
Minh ngộ được chân ý của Trảm Long Kiếm, uy lực trảm long không thể sánh bằng.
Long Tộc cùng giai không thể là đối thủ của hắn.
Dù không cần Cửu Ngưu Lực.
Nhưng nếu vượt cấp thì khó hơn rất nhiều, nhưng vẫn có khả năng.
Dùng hết sinh mệnh, những Long dưới Tiên, không có con nào không chém được.
Hiệu quả mạnh hơn Cửu Ngưu Lực một chút.
Nhưng Cửu Ngưu Lực không cần liều mạng.
Bên hồ, Giang Lan mở mắt ra.
Vừa mở mắt, Giang Lan nghe được một giọng nói.
- Sư đệ, sư muội, ta cần nói cho các ngươi một chuyện.