Gió mát thổi qua, sóng nước dập dờn.
Mặt nước phun trào đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Yêu Long đứng trước mặt Giang Lan.
Không xa, nhưng cũng không gần.
Uy thế kinh người, dễ làm người ta e ngại.
Độc Giác Yêu Long bị triệu hoán ra, nó không hề thu liễm khí tức, đôi mắt ác độc, khí tức khuếch tán.
Bỗng nhiên ở giữa có gió mạnh thổi, trong hồ nước có bọt nước phun trào.
Đám đệ tử ngồi bên hồ đã đi ra, bọn họ lùi về sau giữ khoảng cách.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn Yêu Long bỗng nhiên xuất hiện.
- Trước kia nghe nói trong hồ có Yêu Long, còn nghĩ đó là truyền thuyết thôi.
- Đúng vậy, ta nhập môn ba trăm năm, chưa bao giờ thấy Yêu Long này.
- Thật ra ta rất tò mò, không biết sao hôm nay sư phụ lại gọi Yêu Long ra.
- Vị đệ tử vừa mới đến đang đứng bên cạnh phong chủ kia, có lẽ có quan hệ với hắn.
- Đúng vậy, ta còn nghe được sư phụ bảo hắn dùng hết sức chém Yêu Long.
Mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, chém Yêu Long?
Nếu như không nhìn nhầm, sư đệ mới đến kia mới Nguyên Thần sơ kỳ.
- Các ngươi ai biết hắn?
Một vị sắp thành Tiên tò mò hỏi.
- Chúng ta rất ít ra ngoài, cũng không quen biết, còn vị Tiểu Vũ sư muội kia nữa, chúng ta chưa từng nghe nói.
Đúng lúc này, một vị tiên tử mở miệng.
- Ta luôn chú ý đến Tiểu Vũ sư muội, sau khi nàng đến đây thì luôn có dáng vẻ người lạ chớ đến gần, các sư tỷ đi ngang qua còn tốt, còn các sư huynh sư đệ thì dù lễ phép nhưng vẫn tỏ ra không muốn phản ứng người khác. Nhưng khi sư đệ kia đến, nàng lại chủ động chạy đến. Bọn họ quen biết nhau, xem ra quan hệ cũng không tệ lắm.
- Lúc sư muội Tiểu Vũ đến, nghe nói là phong chủ Đệ Tam Phong tự mình đi cùng, vốn dĩ phong chủ chúng ta muốn từ chối, nhưng cuối cùng không thể từ chối được.
Giữa các phong chủ cũng không hòa thuận như bên ngoài, nhưng tự mình đến nhà, dù quan hệ tốt hay xấu, cũng không thể từ chối yêu cầu của người kia được.
Có lẽ là tình nghĩa đồng môn.
- Nói lại, hình như ta đã gặp vị sư đệ này rồi, có lẽ là sư đệ Đệ Cửu Phong, mười mấy năm trước gặp qua hắn.
- Đệ Cửu Phong? Vị đệ tử duy nhất kia? Nhìn đồng phục là đệ tử hai trăm năm. Nhưng hắn đang làm gì? Vì sao sư phụ bảo hắn chém Yêu Long?
- Cứ xem đi, tu vi này đứng trước mặt Yêu Long, đúng là tự mình chuốc lấy khổ cực, dù Yêu Long đứng yên cũng không làm nó bị thương được chút nào.
Lực lượng phong bạo của Yêu Long quét qua mặt Giang Lan, làm hắn có cảm giác đau nhức.
Nhìn ánh mắt nó, Giang Lan phát hiện ra, hung tính của Yêu Long chưa bao giờ biến mất.
Không chỉ như thế, trong mắt của nó còn có sự giận dữ và khuất nhục.
Dường như nó cực kỳ khó chịu với việc bị nuôi nhốt nơi này, bị phong chủ Đệ Bát Phong triệu hoán qua lại.
Nhưng lại không thể làm được gì.
Vì thế, nó chỉ có thể đẩy lửa giận lên người những người khác.
Ví dụ như Giang Lan bây giờ.
- Thử kiếm của ngươi.
Tửu Trung Thiên nói.
Hắn có thể thấy được, trong mắt Giang Lan là sự bình tĩnh.
Nếu như e ngại, vậy thì không thể nào sử dụng Trảm Long Kiếm được.
Cũng không thể học được.
Học được có nghĩa là không e ngại.
Điểm đó rất hợp cách.
Đối với Giang Lan mà nói, đây là lần đầu tiên hắn đến gần Yêu Long.
Hắn cũng muốn thử xem uy lực của Trảm Long Kiếm.
Một thanh linh kiếm xuất hiện trong tay Giang Lan.
Bọt nước sôi trào, hắn di chuyển về phía Yêu Long.
Lúc hắn đứng trên mặt nước, Yêu Long di chuyển.
Nó đong đưa cái đuôi, đánh thẳng về phía Giang Lan.
Loại tình huống này, cũng không làm cho Giang Lan có cảm giác ngoài ý muốn.
Sư bá Đệ Bát Phong chỉ bảo hắn dùng hết sức đánh ra Trảm Long Kiếm, chứ không nói Yêu Long sẽ đứng yên cho hắn chém.
Nên vừa bắt đầu, hắn đã đề phòng mọi thứ.
Đương nhiên, Giang Lan cũng không có quá nhiều động tác, hắn giơ kiếm lên.
Lúc này, hắn nhìn thấy Yêu Long đánh thẳng đến, trong lòng có cảm giác khó hiểu.
Dường như khắp nơi trên Yêu Long đều có sơ hở, sự mạnh mẽ của nó bị thu nhỏ một cách vô hạn.
Trong chớp mắt, thậm chí hắn có ảo giác, hắn có thể chém chết Yêu Long này được.
Nhưng Giang Lan biết, tất cả chỉ là ảo giác.
Phía trước Yêu Long, Trảm Long Kiếm lên, gió cuốn mây tuôn.
Tiểu Vũ nhìn kiếm thế, vô thức lui về sau hai bước.
Có loại nguy cơ trong vô hình.
Không chỉ có Tiểu Vũ, con Yêu Long kia cũng cảm thấy vậy, giống như gặp phải thiên địch.
Nhưng kẻ địch quá yếu.
Nó không do dự chút nào, đánh qua.
Kiếm thế đối lập với Yêu Long, Giang Lan chém một kiếm xuống.
Oanh!
Cả hai đụng vào nhau.
Hô!
Lực lượng cường đại trùng kích, trực tiếp khuếch tán.
Hồ nước dâng lên.
Những người khác thấy cảnh này thì giật mình.
- Một kiếm này không đúng.
- Đúng vậy, cảm giác không thích hợp, một Nguyên Thần sơ kỳ không thể chém ra được kiếm này.
Đừng nói Nguyên Thần sơ kỳ không chém được, đa số người trong số bọn họ cũng không làm nổi, có ảo giác lực lượng ngang bằng với Yêu Long.
- Vấn đề ở kiếm, kiếm này rất quỷ dị.
Rất nhanh, sóng nước lắng lại.
Giang Lan bị đánh bay ra ngoài, chật vật rơi ở bên hồ.
Mà Yêu Long bị vây ởtrên mặt hồ, nhìn hằm hằm bên bờ, giống như muốn xé nát đối phương.
Tiếng Long ngâm vang lên từ trong hồ.
Đại diện cho sự phẫn nộ của nó.
Nếu như không bị giam cầm, bây giờ nó đã xé nát tên nhân loại thiên địch kia rồi.
- Trên người Yêu Long có vết kiếm, nó bị thương?
Bên cạnh, có một số đệ tử sáng mắt, thấy được vết kiếm trên người Yêu Long.
Mặc dù không làm cho nó bị thương.
Nhưng đúng là có thể công kích Yêu Long.
- Không phải có người bảo Yêu Long đứng yên, vị sư đệ kia cũng không làm tổn thương được nó sao? Đứng ra nói lại lần nữa đi?
- Đánh người không đánh mặt, giữ lại chút mặt mũi thì hôm sau mới dễ nói chuyện.
- Nhưng một kiếm này gọi là gì? Ta cảm giác không phải vấn đề tu vi, mà chính là do một kiếm này. Nhưng nhìn vẫn không hiểu.
- Trảm Long Kiếm.
Giọng nói bình tĩnh vang lên sau lưng bọn họ, đám người quay đầu nhìn lại, lập tức cung kính đối với sư huynh kia.
Lộ Gian gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Lan bên kia, giải thích.
- Giang sư đệ học được Trảm Long Kiếm mà người khác không học được, nhưng nhìn dáng vẻ kia, có lẽ chưa lĩnh ngộ được tinh túy, lần này hắn đến đây có lẽ vì muốn hiểu rõ chân ý của Trảm Long Kiếm.
- Trảm Long Kiếm? Thật có thể học được?
Có người không dám tin.
Lộ Gian gật đầu, tất nhiên là thật.
Nhưng…
Hắn không hiểu, vì sao Giang Lan lại học được Trảm Long Kiếm.
Hắn không thích hôn sự, hay là không thích Long Tộc?
Có vài việc, người khác không biết, nhưng hắn lại rõ ràng.
Ví dụ như đại điển Côn Luân vào nửa năm sau.
Đến lúc đó sẽ làm cả tông môn oanh động.
Hắn rất tò mò người trong cuộc có cảm giác gì?
Có rảnh thì đi đến nói chuyện một hai câu.
Bây giờ sư phụ còn ở đây, không thích hợp quấy rầy.
Giang Lan đứng ở bên hồ, cất kiếm đi, sau đó dùng Trì Dũ Thuật cho cánh tay.
Một kích vừa rồi suýt bị thương nặng.
Yêu Long quá mạnh.
Hắn không thể đánh lại được.
- Nếu vừa rồi dùng Cửu Ngưu Lực, có lẽ có thể lượn một vòng, có thể làm đối phương đau đớn nhiều hơn. Nếu xem tốc độ, dùng Thiên Hành Cửu Bố sẽ không kém hơn đối phương. Nhưng không biết Yêu Long dùng toàn lực sẽ thế nào.
Giang Lan nhìn Yêu Long, hắn vô thức suy nghĩ đến dùng toàn lực của mình có thể đối phó được nó không.
Bây giờ hắn chỉ có tu vi Phản Hư trung kỳ, đối mặt với cường giả trên Tiên, cuối cùng vẫn suy yếu.
Có điều, hắn rất ngạc nhiên, lúc trước người khai sáng Trảm Long Kiếm kia, thật có thể chém Long sao?