Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 138: Nghe danh mà đến, cũng là vì chữ viết không đẹp

Chương Trước Chương Tiếp

Mặc kệ Giang Lan có tâm cảnh thế nào, đính hôn với hắn mà nói là chuyện lớn.

Hắn không thể nào không rung động khi nhắc đến chuyện này được.

Nếu như có, hắn phải gánh vác trách nhiệm.

Dù sau này thực lực có ra sau, nhân quả cũng đã kết.

Rất khó bỏ qua..

Nếu như Ngao sư tỷ là người không thèm nói đạo lý, lại xem thường hắn thì dễ dàng rồi.

Nhưng sợ nàng không phải là người như vậy.

Nghĩ như vậy, muốn bồi dưỡng được một hậu bối rồi du lịch Đại Hoang lại khó thêm một phần.

Bởi vì có thêm một người.

Cho nên khi Diệu Nguyệt sư thúc nói cho hắn biết, ngày mai sẽ phải đính hôn, hắn rất kinh ngạc.

Một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.

Sư phụ hắn nói với hắn những chuyện này, tốt xấu cũng có khúc nhạc dạo.

- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cố ý nói nguyên nhân hai năm qua.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Giang Lan, không tính ngoài ý muốn.

Đối với việc này, Giang Lan không trả lời.

- Nói lại, ngươi ưa thích thần nữ không?

Diệu Nguyệt tiên tử tò mò nhìn Giang Lan.

Vấn đề này có chút khó trả lời, do dự một chút, Giang Lan quyết định thay cái khái niệm.

- Không ghét.

Tiểu Vũ cũng hỏi qua vấn đề tương tự, nên đổi khái niệm, cũng không cần nhiều thời gian suy nghĩ.

- Vậy chính là thích.

Diệu Nguyệt tiên tử nói thẳng.

Giang Lan.

- …

Có thể tính như vậy sao?

- Nói một chút về thành quả của ngươi lần này đi, lên núi đại khái bảy tháng, trong bảy tháng lĩnh ngộ được gì?

Diệu Nguyệt tiên tử ngồi trên ghế cao, nhìn Giang Lan rồi nói đến chuyện chính.

- Tốn thêm chút thời gian, miễn cưỡng đi đến đỉnh núi, hiểu rõ trận pháp hơn so trước kia, năng lực cũng mạnh hơn mấy phần.

Giang Lan mở miệng trả lời.

Hắn chỉ so sánh với bản thân lúc trước, không dám nói quá mức.

Nói quá bình thường đều sẽ bị chèn ép.

- Lần sau nói chuyện có thể kiêu ngạo hơn một chút xíu.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Giang Lan, có chút không hiểu, tiếp tục nói.

- Chèn ép sự kiêu ngạo đệ tử, là niềm vui của tiền bối. Nhắc nhở lúc thích hợp, có thể nói tiền bối là người từng trải, cũng làm cho tiền bối có cảm giác thành tựu khi tham gia vào sự trưởng thành của ngươi.

Giang Lan.

- …

Có chút phức tạp.

Có điều hắn không tiếp xúc với tiền bối nào, nên không phải học.

Nhưng năm qua, ở chung với sư phụ cũng không đến mức như thế.

Dù sao đã hơn trăm năm, nếu thay đổi, có lẽ sư phụ sẽ nghĩ mình bị Diệu Nguyệt sư thúc làm hư.

Dù sao lần này quay về cũng thử ẩn tàng tu vi mặt ngoài, loại ẩn tàng mà sư phụ có thể nhìn thấy.

- Cám ơn sư thúc dạy bảo.

Giang Lan nhẹ giọng đồng ý.

Diệu Nguyệt tiên tử cười cười, tất nhiên nàng biết Giang Lan không nghe lọt tai câu nào.

Nàng chỉ muốn nhìn một chút, Giang Lan có thể nghe vào hay không thôi.

Đúng là giống như sư huynh nói, rất có chủ kiến.

- Cầm lấy.

Diệu Nguyệt tiên tử lấy một quyển sách ra, ném cho Giang Lan.

Cầm sách lên, Giang Lan nhìn thoáng qua, không thấy tên.

- Mở ra.

Giọng nói của Diệu Nguyệt tiên tử vang lên.

Nghe được, Giang Lan phát hiện đó là sách vẽ hình trận pháp và chú giải.

- Ngươi đã hiểu đại khái về kết cấu trận pháp, hôm nay ta sẽ dạy ngươi làm sao để xây dựng trận pháp.

Diệu Nguyệt tiên tử đứng lên.

Sau đó búng tay một cái.

Ba!

Xung quanh đại điện có vô số đồ án xuất hiện, dường như hình thành một trận pháp.

- Một cái trận pháp tốt cần phải căn cứ vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nhưng thiên thời khó gặp, địa lợi khó tìm, vậy thì phải dùng nhân hòa làm gốc, sau đó bổ sung thiên thời địa lợi. Mà cách bổ sung, gọi là trận văn.

Giang Lan yên tĩnh lắng nghe Diệu Nguyệt tiên tử dạy bảo, cách một thời gian, hắn sẽ lật một tờ.

Cuối cùng, chỉ mình hắn đứng ở đại điện.

Ánh mắt nhìn vào sách và đồ án xung quanh.

Còn Diệu Nguyệt tiên tử thì đến giảng dạy vào thời gian cố định.

Mặc kệ hắn có hiểu hay không, nàng đều không dừng lại.

Từng mùa nối tiếp từng mùa.

Đông đến đông đi.

Hôm nay, Giang Lan nhẹ nhàng đóng sách lại.

Hắn đã xem hết.

Mà Diệu Nguyệt sư thúc cũng đã dạy xong.

Những ngày qua, hắn học được bố trí những trận pháp không biết tên, cũng biết được những kiến thức cần biết.

Hắn cũng cảm giác được, Diệu Nguyệt sư thúc mở cho hắn một con đường mơ hồ.

Mà có thể đi được bao xa, toàn bộ do hắn.

Giang Lan hơi tò mò, sư phụ trả những gì mới làm cho sư thúc dạy hắn nhiều như thế?

Lúc đầu nghĩ chỉ dạy đại khái thôi, không ngờ lại trực tiếp mở cho hắn một cánh cửa.

- Xem hiểu bao nhiêu?

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Giang Lan khép sách lại, hỏi.

- Hiểu một chút.

Giang Lan cúi đầu đáp.

Diệu Nguyệt tiên tử gật đầu, sau đó nói.

- Ngươi vẫn còn một năm, sau một năm sẽ cử hành đại điển, đến lúc đó là lúc các ngươi đính hôn. Trong năm này ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ngươi cũng có thể đưa sách về tham khảo.

Sau khi cám ơn Diệu Nguyệt sư thúc, Giang Lan muốn rời khỏi đại điện Đệ Ngũ Phong.

Nhưng vừa đi được hai bước, hắn đã bị gọi lại.

- Chờ một chút.

Là tiếng gọi của Diệu Nguyệt sư thúc.

- Sư thúc còn có phân phó?

Giang Lan lập tức nhẹ giọng hỏi thăm.

- Trở về tìm sư phụ ngươi học thêm chữ, chữ viết, không được đẹp.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Giang Lan rồi nói.

Giang Lan.

- ? ? ?

Bị thấy được?

Sau đó Giang Lan rời khỏi Đệ Ngũ Phong.

Nhìn Giang Lan rời đi, Diệu Nguyệt vui vẻ.

- Không biết lúc về hắn có hỏi chuyện về sư nương không.

Nàng cảm giác chuyện này rất thú vị.

Nhưng nàng cũng nhìn ra.

Giang Lan đã bắt đầu ẩn giấu.

Một người chỉ dùng nửa năm đi đến trận pháp trung tâm, chỉ hiểu một chút về cuốn sách kia là không thể nào.

Nhưng cũng có thể đơn thuần là do khiêm tốn.

Mặc kệ, nàng không suy nghĩ nữa, dù sao cũng chẳng phải đệ tử nàng, nhưng đúng là rất có thiên phú về trận pháp.

Chưa nói đến kinh người, nhưng tốt hơn đa số người khác.

Sau đó, Diệu Nguyệt tiên tử đi xử lý chuyện của bản thân.

Liên quan đến những đồ vật mà Long Tộc muốn, tất nhiên bọn họ phải chuẩn bị tốt.

Một năm sau sẽ kết thúc.

Cho Giang Lan và Thần Nữ đính hôn, tốn kém không ít.

. . .

. . .

Hôm nay, gió lạnh thổi về Côn Luân.

Làm cho rất nhiều người lên tinh thần.

Giữa không trung có không ít người ngự kiếm phi hành, Giang Lan không có ý muốn ngự kiếm.

Hắn đi trên đường, thuận tiện suy nghĩ sau này nên làm gì.

Chuyện đính hôn thì tạm thời không cần chuẩn bị.

Bản thân vốn đã có chuẩn bị, chỉ là hôm đó không biết thế nào.

Nhưng một năm sau mới cần đối mặt, bây giờ cũng chẳng cần nhớ đến.

- Về bố trí trận pháp trước hay là đi học Trảm Long Kiếm trước?

Phải hiểu rõ được Trảm Long Kiếm trước đính hôn.

Không biết trong một năm này có đủ không.

Nhưng trận pháp trên Đệ Cửu Phong cũng phải sửa đổi càng sớm càng tốt.

- Bố trí trong bốn tháng, sau đó để tám tháng còn lại đi học tập kiếm pháp.

Có quyết định, Giang Lan đi về phía Đệ Cửu Phong.

Trên đường hắn nhìn thấy vài đệ tử khác.

Cũng nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.

- Đã qua nửa năm, mỗi tối ta đều xem chữ viết mà vị sư huynh thần bí kia để lại.

- Ông trời đền bù cho người cần cù, nghe nói sẽ bị giữ lại ở đó rất lâu. Thậm chí còn khắc vào bảng xếp hạng, vị sư huynh này thật khó lường.

- Nhưng ta nghe nói chữ viết không được đẹp lắm.

- Người có tài hơi khuyết điểm cái khác là chuyện bình thường, đi nhanh, xem một chút rồi nói.

Giang Lan.

- …!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)