Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 136: Không coi bề trên ra gì

Chương Trước Chương Tiếp

Trước dốc núi có một tấm bia đá.

Bia đá kết nối trận pháp trên núi.

Phía trên đó có mười ba tên, mỗi tên đều đang tỏa ánh sáng nhạt.

Phía dưới có nhiều điểm sáng nhỏ, mỗi điểm sáng đang đi lên, giống như muốn vươn lên ba mươi vị trí đầu.

Mà ở vị trí thứ mười chín, có một chỗ không có tên, nhưng lại chiếm vị trí này.

Bảng bài danh này cứ mười năm lại được lập lại một lần.

Tiến độ bài danh chính là điểm cao nhất của mỗi người.

Đa số người đang đi lên một chút, có người lại đi xuống.

Đây đã là năm thứ chín.

Nên trên bảng danh sách sẽ thay đổi rất ít.

Nhưng là gần đây, không biết có một người từ nơi nào xuất hiện, chỉ dùng một tháng đã đi lên vị trí thứ ba mươi đầu tiên.

Khi đó còn không ai quan tâm, nhưng thời gian lâu dài, những người khác bắt đầu phát hiện ra, cứ hai ba ngày thì cái tên kia lại đi lên trước một ô.

Liên tục một tháng như vậy, hôm nay đã lên thứ hạng mười chín, điều này có thể thấy là cực kỳ hiếm thấy.

Ít nhất trong vòng trăm năm qua, chưa xảy ra lần nào.

Chỉ có lúc lập bia mới có trường hợp thế này.

Mà bây giờ đã là năm cuối cùng rồi.

- Ngươi xem đi, lại đi lên trước một nấc, thứ mười tám. Nếu cứ tiếp tục như thế, chẳng lẽ hắn sẽ lên mười vị trí đầu?

- Thứ hạng căn cứ vào tiến độ và thời gian phá trận, có phải người này đi nhanh lại phá giải tốt? Nếu không phải thế thì bài danh sao có thể tăng nhanh như vậy?

- Đại khái đi, nhưng người này là ai?

- Không có tên, có nghĩa là không đi vào từ cửa chính, ở phía sau núi.

- Phong chủ vừa nhận một thiên tài trận pháp, hay là người ngọn núi khác đến đá bảng?

- Nếu người ngọn núi khác đến cũng vào từ cửa chính chứ?

- Nhìn mười vị trí đầu mà xem, Đệ Ngũ Phong chúng ta chỉ có hai người, còn cần đá bảng?

- …

- Tiếp tục xem đi, có lẽ là bế quan đến tận hôm nay, bây giờ mới bộc lộ tài năng thì sao?

- Lỡ may là hắc mã thì sao?

- Vậy cũng phải xem hắn đi lên được thứ hạng nào.

---

Giang Lan không bị những chuyện này ảnh hưởng, những ngày qua, ngoài việc ăn Trà Ngộ Đạo ra, chỉ có đang phân tích trận pháp.

Hắn không sợ làm thời gian chậm trễ, nếu chưa bao giờ gặp, sẽ ở lại tìm hiểu rõ ràng.

Đến lúc hắn hiểu ra, sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, thống kê lại những gì học được.

Chí ít để những kiến thức đó trở thành của hắn.

Mỗi ngày đều làm lại chuyện đó.

Không hề có cảm giác buồn tẻ.

Giống như đang tu luyện.

Hắn có thể tu luyện mấy chục năm trên Đệ Cửu Phong.

Mỗi ngày đều đang làm một chuyện.

Học tập, khổ tu là hai chuyện hắn thường làm nhất.

Nên ở trong trận pháp, mỗi ngày hắn đều rất bình tĩnh.

Nhật nguyệt giao thế, mây cuốn mây bay.

Giang Lan đã ở đây đến tháng thứ năm.

Hôm nay, hắn nhìn ra phía sau, không nhìn thấy chân núi nữa.

- Sắp đến vị trí trung tâm.

Hiểu được đại khái, Giang Lan tiếp tục đi về phía trước.

Trong lòng không một gợn sóng.

Mà ở trận pháp dưới dốc núi.

Một số người đang vây quanh bảng xếp hạng.

- Đứng thứ mười một, các ngươi nói hôm nay hắn có thể lên thứ mười không?

- Không thể nào, đi lên phía trước rất khó.

- Khó chỗ nào? Chỉ một tháng thôi, hắn đi từ thứ hạng mười tám đến thứ mười một. Nếu để cho hắn một tháng nữa, hắn sẽ lên thứ nhất luôn cũng nên.

- Ta ba ngày một tầng luyện khí, có phải một tháng sẽ lên Trúc Cơ không? Một tháng lên Trúc Cơ thì hai tháng lên Kim Đan?

- Nhưng ngươi không thể phủ nhận, người này có khả năng trèo lên đỉnh, trước mắt, tốc độ của hắn chưa từng chậm lại chút nào.

- Chờ hắn vào mười vị trí đầu đã rồi nói.

Sau khi lời này được nói ra, bia đá đã lóe lên, người không tên đã nhảy lên một bậc.

Vào mười vị trí đầu.

- Biến thái quá, ta cũng không tin hắn vào được năm vị trí đầu…

Thời gian trôi qua nhanh chóng, hôm nay là tháng thứ sáu khi Giang Lan đi vào núi học.

Dưới dốc núi có tiếng reo hò vang lên.

- Thứ ba, thứ ba rồi, thật sự muốn đi vào thứ nhất.

- Người của ngọn núi nào vậy? Chẳng lẽ là sư huynh thành Tiên đang trêu đùa chúng ta?

- Không có khả năng, thành Tiên sẽ không lên bảng xếp hạng được.

Đại điện Đệ Ngũ Phong.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn ra bên ngoài, nghe được tiếng ồn ào ngoài đó.

- Có người đang hét lên.

Nàng nhìn về phía núi trận pháp.

- Thời gian đã đến, cũng nên xuống núi rồi. Không biết đã nắm được bao nhiêu cơ sở.

Tất nhiên nàng sẽ chú ý đến Giang Lan, đã gần nửa năm rồi, cũng nên đi xuống.

Đến lúc đó, nàng sẽ không cố ý dấu diếm, chỉ dạy trận pháp từ đầu đến cuối, dù không học được cũng chẳng sao.

Cái cần là sự lĩnh ngộ.

Nếu cơ sở càng tốt thì đi càng xa.

Cơ sở quá kém thì không đi được bao xa.

Con đường này không hề có đường tắt.

- Oa, từ thứ ba rớt xuống thứ tư, sư huynh có áp lực thật lớn.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn về phía nơi đang hoan hô, nàng hơi tò mò.

Sau đó nàng đi ra, đi đến cửa đại điện.

- Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?

Diệu Nguyệt tiên tử hỏi người trực ban.

- Nghe nói trên bảng xếp hạng trận pháp có một con hắc mã xuất hiện, mấy tháng trước đi lên thẳng thứ hạng thứ ba.

Tiên tử trực ban lập tức trả lời.

Nàng rất cung kính.

Phong chủ Đệ Ngũ Phong là ai, tất nhiên người Đệ Ngũ Phong sẽ biết.

Phong chủ Diệu Nguyệt tiên tử nhìn có vẻ như điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương.

Một con hắc mã?

Diệu Nguyệt tiên tử hỏi thêm một câu.

- Là ai?

- Không có tên.

Tiên tử trực ban lập tức nói.

Diệu Nguyệt tiên tử sửng sốt một chút, sau đó quay đầu trở lại bên trong đại điện, nhưng vừa mới vừa đi vào thì giọng nói bình tĩnh của nàng vang lên.

- Nếu xếp hạng thay đổi thì thông báo cho ta.

Diệu Nguyệt tiên tử đi vào đại điện, nhìn về phía ngọn núi trận pháp, cảm giác ngoài ý muốn.

- Có thể đi đến thứ ba trong thời gian ngắn như vậy, hắn không chỉ lĩnh ngộ rất nhanh, hơn nữa còn hiểu toàn bộ, vậy mà không hề bị làm khó chút nào, nếu không phía sau sẽ càng mất nhiều thời gian hơn. Khó trách sư huynh không dặn dò quá nhiều, chính hắn đã hiểu rõ, còn rất chăm chỉ.

Sau đó Diệu Nguyệt tiên tử vào sau đại điện.

- Xem ra hắn không hề để lời nói của sư thúc ta trong lòng, trong nửa năm không ra được.

. . .

Giang Lan đi vào trận pháp tháng thứ bảy.

Tháng này sắp hết.

- Bây giờ ổn định ở vị trí thứ hai rồi, muốn lên vị trí đầu không?

- Các ngươi đi nghe ngóng gì chưa?

- Vô dụng, không ai biết.

- Đệ tử thân truyền cũng chẳng biết.

Tiểu Vũ cầm kiếm mộc đứng dưới bảng xếp hạng, nàng thấy hàng thứ hai không có tên, trong lòng hơi tò mò.

- Không lẽ là sư đệ Đệ Cửu Phong?

Nàng biết sư đệ đang học trận pháp ở Đệ Ngũ Phong, nên đi qua xem thử.

Ít nhất về sau không quá xấu hổ.

Bây giờ nàng đang học kiếm ở Đệ Bát Phong, rảnh rỗi thì qua đây.

Giang Lan rất có thiên phú về trận pháp, nên nàng cảm thấy có khả năng rất lớn.

Lúc này, bỗng nhiên ở trên núi có một vệt ánh sáng loé lên.

Giây phút này, toàn bộ Đệ Ngũ Phong đều nhìn về phía đỉnh núi.

Ánh sáng chiếu rọi Đệ Ngũ Phong, đó là ánh sáng của ngọn núi trận pháp.

- Vậy mà nhanh như thế.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn về núi trận pháp, trên mặt hiện lên ý cười.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)