Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 134: Dạy ngươi làm cách nào để ẩn giấu tu vi

Chương Trước Chương Tiếp

Giang Lan cúi đầu, không nhìn Diệu Nguyệt tiên tử.

Áp lực rất lớn, nhưng cũng không có cảm giác nguy cơ nào.

Trái tim của hắn vẫn bình tĩnh như trước đây.

Đương nhiên, nếu cấp bậc như phong chủ muốn ra tay với hắn, hắn cũng chẳng có khả năng chạy trốn.

Vì thế bình tĩnh là được rồi.

Nhìn xem vị sư thúc này muốn làm gì.

- Tính là nhanh?

Giọng nói của Diệu Nguyệt tiên tử có ý cười.

- Nếu bình thường mà nói, hơn 140 tấn thăng lên Nguyên Thần, toàn bộ Côn Luân không có mấy ai. Mặc dù chỉ kém mấy năm, nhưng chênh lệch mấy năm này, trong mắt những thiên tài kia chính là một trời một vực, tốc độ tu luyện của ngươi quá nhanh.

Giang Lan hơi khó hiểu, có ý gì vậy?

Diệu Nguyệt tiên tử về vị trí của mình, nàng ngồi xuống, giọng nói lại vang lên lần nữa.

- Thân là đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong, ngươi không thiếu tài nguyên, cũng không thiếu người dạy dỗ. Trên cơ bản thì Đệ Cửu Phong là của ngươi. Vì thế, ngươi tấn cảnh nhanh như vậy làm gì?

Giang Lan ngẩng đầu nhìn Diệu Nguyệt tiên tử, hình như hắn đã hiểu ra.

- Ý của sư thúc là, ta nên ẩn giấu tu vi?

- Có ảnh hưởng đến tâm cảnh của ngươi không?

Diệu Nguyệt tiên tử nhẹ giọng hỏi.

- Không ảnh hưởng.

Giang Lan lập tức lắc đầu.

Hắn cảm giác được, Diệu Nguyệt sư thúc đang dạy hắn làm cách nào để sống tốt hơn.

Mặc dù bây giờ hắn đã ẩn giấu tu vi rồi.

Theo lời của Diệu Nguyệt sư thúc nói, hắn nên ẩn tàng thêm một tầng tu vi nữa.

Tu vi mặt ngoài, sau đó ẩn giấu một tầng có thể bị các phong chủ thấy được, cuối cùng là một tầng tu vi không ai có thể nhìn thấu.

Đúng là nhiều chuyện.

Nhưng cũng không quá phiền phức.

- Ngươi ở Đệ Cửu Phong tuyệt đối an toàn, nên với tính cách của sư phụ ngươi, chắc chắn sẽ không dạy ngươi những thứ này. Nhưng trong Côn Luân phức tạp, ngươi nên ẩn tàng bản thân thì hơn. Làm người khác không biết lá bài tẩy của bản thân. Giấu được càng nhiều thì càng có cơ hội sống sót ở Đại Hoang hơn.

Diệu Nguyệt tiên tử nói khẽ.

- Đa tạ sư thúc chỉ dạy.

Giang Lan cúi đầu cám ơn.

Ít nhất thêm một tầng bảo vệ.

Nhưng hắn vẫn còn câu hỏi.

- Mỗi lần đến cảnh giới mới, sư phụ sẽ cho ta đến nơi nào đó tìm kiếm cơ hội đột phá. Làm vậy thì khó khăn hơn?

- Ngươi không cần quan tâm, Đệ Cửu Phong chỉ có một đệ tử duy nhất, một người ôm trọn tài nguyên của cả ngọn núi. Người khác cần nơi đột phá nên phải tranh thủ, còn ngươi tùy tiện đi đâu cũng được. Dù sao mọi người cũng biết chuyện.

Diệu Nguyệt tiên tử cười nói.

Giang Lan.

- …

Vị sư thúc này không hề cứng nhắc chút nào.

Nhưng vì sao phải chỉ dạy cho hắn chứ?

- Rất ngạc nhiên vì sao ta lại dạy cho ngươi?

Diệu Nguyệt tiên tử bắt chéo chân, dùng tay chống cằm, nhìn Giang Lan.

Mà hắn thì vẫn duy trì tư thế cúi đầu như cũ.

- Là vì thần nữ sao?

Có lẽ là vì nguyên nhân này, nếu không thì sư thúc Đệ Ngũ Phong không cần dạy hắn những thứ như vậy.

- Không phải.

Diệu Nguyệt tiên tử chống cằm nhìn Giang Lan, giọng nói rất nhẹ nhàng.

- Bởi vì ta ngưỡng mộ sư phụ ngươi đã lâu, nên muốn nhờ ngươi làm mai.

- A!!

Giang Lan kinh hãi.

Giang Lan ngẩng đầu nhìn lên như bị dọa, hình như hắn nghe được chuyện đáng sợ nào đó rồi.

Tâm tình bình tĩnh, trong nháy mắt có vô số gợn sóng.

Người này, bảo hắn làm mai?

Tìm sư nương cho mình?

- Ha ha.

Bỗng nhiên Diệu Nguyệt tiên tử cười rộ lên, nàng nhìn Giang Lan, nói.

- Ta còn tưởng ngươi tu thái thượng vong tình rồi? Hóa ra còn biết ngạc nhiên. Sư phụ dạy ngươi như một lão giả ẩn sĩ vậy.

Giang Lan tò mò nhìn Diệu Nguyệt tiên tử, thử nói.

- Sư thúc vừa mới nói. . .

Hắn muốn xác nhận lại có phải thật vậy không.

Tìm cho sư phụ một đạo lữ, hắn không biết làm thế nào mới đúng.

Nhưng đúng là sư phụ không còn trẻ nữa, không phải là không tìm sư nương được.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệu Nguyệt tiên tử hỏi.

Giang Lan.

- …

Sao ta biết?

Nhưng Diệu Nguyệt tiên tử thích hợp với sư phụ sao?

Lần sau thử thăm dò xem.

Hỏi thăm sư phụ có ý gì không.

Tìm sư nương cũng không phải chuyện dễ dàng, quan trọng là hai người hợp với nhau.

Nếu không hợp, tương lai người phiền phức chính là hắn.

- A, đi thôi, dẫn ngươi đi học tập trận pháp.

Giọng nói của Diệu Nguyệt tiên tử truyền vào trong tai Giang Lan.

Giang Lan cảm thấy có phải hắn bị đối phương tính kế không, để cho hắn đến hỏi sư phụ.

Đàm phán với Long Tộc do Diệu Nguyệt sư thúc làm chủ, thế nào cũng thấy đối phương không đơn giản.

Biểu hiện ra, là thật cũng là giả.

Nhưng cuối cùng cũng bắt đầu học trận pháp, đây là mục đích chủ yếu lần này của hắn.

Còn về sư nương…

Đợi đến khi hắn thành Tiên, lại chú ý hơn một chút.

Hỏi lại sư phụ về lịch sử yêu đương.

Cũng không biết sư phụ có nói hay không nữa.

Nếu không được, vậy thì chỉ có thể ở trong tối ám chỉ.

Nếu là chuyện của người khác, Giang Lan sẽ không quan tâm, nhưng đây là chuyện của sư phụ, hắn rất để ý.

- Sư phụ đã nói với ngươi về chuyện đính hôn chưa?

Trên đường, Diệu Nguyệt tiên tử hỏi.

- Vâng, đã nói.

Giang Lan đi phía sau cung kính gật đầu.

- Cảm nhận thế nào?

Diệu Nguyệt tiên tử hỏi.

- Sư thúc nói về phương diện nào?

Giang Lan hỏi.

Cảm nhận cũng không chỉ về hôn ước, nên cứ hỏi rõ rồi mới trả lời thì tốt hơn.

Nếu tự cho là mình thông minh, dễ dàng bị người ta chán ghét.

Hắn không trông mong vào việc bản thân mình sẽ được coi trọng, chỉ cần không bị chán ghét là được.

Sau đó có thể học tập trận pháp như bình thường.

- Ngươi cảm thấy vị hôn thê của mình là hạng người thế nào?

Diệu Nguyệt tiên tử hỏi.

Nàng vẫn đi phía trước.

Vị hôn thê?

Nghe được câu này, thật ra Giang Lan tò mò đó là ai.

Nhưng là trong nháy mắt, là hắn biết người nói đến là Ngao Long Vũ.

- Chỉ gặp mấy lần, thoạt nhìn là một cô nương ít nói.

Giang Lan trả lời.

Ngao Long Vũ cho hắn một cảm giác đó là trầm lặng ít nói, diễm lệ cao lãnh.

Không nói lời nào, không thích sống chung, nhưng rất xinh đẹp.

Còn rất tốt bụng nữa.

Từ trước đến giờ không thích thiếu nhân tình của người khác.

Thiếu thì sẽ trả ngay.

Hắn từng giao dịch mấy lần với nàng, là một khách hàng rất tốt.

Diệu Nguyệt tiên tử cười cười nói.

- Nếu rảnh thì ngươi có thể gặp mặt thần nữ nhiều hơn, ngươi sẽ phát hiện, nàng là một tiểu nha đầu hoạt bát.

Một con Long chạy đến học Trảm Long Kiếm, đúng là chưa bao giờ gặp.

Cũng không biết là có phải bị gì đó kích thích không.

Giang Lan gật đầu không nói.

Để hắn đi gặp mặt Ngao Long Vũ…

Cảm giác có chút khó khăn.

Nhưng chuyện này phải đợi năm năm sau, lúc đó hai người phải tu luyện, tấn thăng Nhân Tiên.

Đối với Côn Luân mà nói, đó mới là chuyện lớn.

Nếu thành Tiên, thần nữ sẽ trực tiếp cột chắc lên người Giang Lan.

Mà đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong là Giang Lan, cũng cột chắc vào Côn Luân.

Long Tộc không còn cách nào đưa Ngao Long Vũ quay về.

- Đến rồi.

Diệu Nguyệt tiên tử đứng trên dốc núi.

Giang Lan nhìn qua, phát hiện mình đến trước một ngọn núi nhỏ.

Dáng vẻ rất bình thường.

- Bây giờ là giai đoạn cơ sở, điều ngươi cần làm là đi lên đỉnh núi trong vòng nửa năm. Sau đó ta sẽ dạy ngươi. Nếu không lên được đỉnh cũng không sao, xem ở mặt mũi sư phụ ngươi, ta cũng sẽ dạy. Nhưng chắc chắn ngươi sẽ không lĩnh ngộ được cái gì.

Diệu Nguyệt tiên tử nghiêm túc nói với Giang Lan.

Nàng không nói đùa.

Giang Lan cung kính kính hành lễ, nói một tiếng cám ơn, sau đó cất bước lên núi.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Giang Lan bước đi, im lặng không nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)