Giang Lan tấn thăng ở khách sạn thất bại.
Có lẽ sư phụ cũng biết.
Nhưng dù sao đó cũng là cơ duyên, nên lần này hắn tấn thăng thuận lợi cũng không có gì khác thường.
Trong ba năm qua, hắn nâng tu vi của bản thân lên Nguyên Thần sơ kỳ.
Đã gần 150 năm, vẫn ở trong phạm vi thiên tài.
Sau đó hắn phải thả chậm tốc độ lại.
Nếu tiếp tục thì đúng là không thích hợp.
Sư phụ cũng đã biết chuyện tấn thăng.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười/
Giang Lan đã nhìn ra.
Trên Đệ Cửu Phong có thêm nhiều trận pháp, nhưng hắn cũng hiểu rõ trận pháp càng sâu hơn, càng cảm giác những thứ trước rất bình thường.
Lần này đi học về, sửa chữa lại toàn bộ.
- Không biết có thể học đến mức nào.
Trong lòng Giang Lan có chút mong chờ.
Hắn thả chậu hoa trong sân, tưới một chút linh dịch, sau đó dùng Nguyên Nhất Kính.
Đến bây giờ Trà Ngộ Đạo vô dụng đối với hắn, cũng chờ đến ngày này.
Đánh một trận với bản thân, Giang Lan ngự kiếm rời khỏi Đệ Cửu Phong.
Mỗi lần đánh với Nguyên Nhất Kính, hắn không hề thắng được.
Nhưng công kích thì trở nên lăng liệt hơn rất nhiều, đi khiêu chiến bản thân, cũng là đi luyện quyền.
Còn lại là kỹ năng, nhưng hắn biết, bản thân rất ít khi dùng đến.
Đợi đến lúc tiêu hao trong cuộc chiến quá nhiều rồi dùng cũng không muộn.
Quen thuộc, cũng đã quen thuộc.
Loại chuyện này, tất nhiên hắn cũng bỏ ra thời gian.
Cũng vì tăng thực lực tổng hợp lên.
Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè nhẹ.
Trên không có không ít đệ tử Côn Luân đang ngự kiếm bay đi.
Có đi lại giữa các ngọn núi, cũng có người rời khỏi Côn Luân.
Giang Lan ngự kiếm với độ cao không cao cũng không thấp.
Nếu không chú ý, có rất ít người quan sát thấy hắn.
Lần này ra ngoài, hắn dùng thêm thuật pháp mới học.
Tất nhiên cũng có một phần đạo pháp trong đó.
Dùng bản thân làm trung tâm, bao bọc bản thân, quy kết toàn bộ khí tức và lực lượng vào cơ thể, trở thành một tồn tại trong suốt.
Không liên quan đến thế giới bên ngoài.
Chỉ mình mới thấy rõ chính mình, hiểu rõ chính mình.
Bị chúng sinh quên ở nơi hẻo lánh, không người quan tâm, cũng không ai chú ý.
- Giới thiệu vắn tắt của thuật pháp này có chút bi ai.
Giang Lan nhớ đến thuật pháp này thì cảm giác cực đoan.
Người sáng tạo thuật pháp này không muốn bị người ta phát hiện hay là sợ hãi bị người khác phát hiện đây?
Hắn không biết, nhưng ngược lại có tác dụng đối với hắn bây giờ, chỉ cần không giao lưu với bên ngoài, cảm giác tồn tại của hắn sẽ thấp hơn rất nhiều.
Nhưng nếu hắn nói chuyện với bên ngoài, hoặc dùng đến sức mạnh, hiệu quả sẽ biến mất.
Sơn môn Đệ Ngũ Phong.
Giang Lan nhìn sư đệ sư muội gác cổng trước mắt, nói.
Nghe theo lệnh của gia sư, đến gặp Diệu Nguyệt sư thúc.
Giang Lan cúi đầu, nói.
Hắn vẫn còn tu vi Nguyên Thần, có thể nói là rất mạnh.
Nhất là quần áo trên người hắn, là đồng phục của đệ tử trên trăm năm.
- Không biết sư huynh là đệ tử của ngọn núi nào?
Một nam đệ tử hỏi.
Trên mặt hắn hiện lên sự cung kính.
Mặc dù hắn không biết tu vi của vị sư huynh này là gì, nhưng hắn có thể cảm giác được vị sư huynh này rất mạnh.
Hoàn toàn không phải là người mà bọn hắn có thể so sánh được.
Đối phương khách khí như vậy, sao hắn dám bất kính?
- Giang Lan, Đệ Cửu Phong.
Giang Lan nhẹ giọng đáp lại.
- Phong chủ đã có nói qua, ta dẫn sư huynh đi lên.
Nghe vậy, đệ tử gác cổng không dám chậm trễ chút nào.
Giang Lan nhẹ giọng cám ơn một tiếng.
Trên đường lên núi. Giang Lan không hề cảm giác được bản thân bị chú ý.
Nên hắn cũng hiểu ra một việc.
Đó chính là chuyện hôn ước giữa hắn và Ngao Long Vũ không bị truyền ra ngoài.
Có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đi lên, hắn nghe được vài câu.
- Đã mấy năm qua rồi, vì sao còn chưa có tin tức gì?
- Đúng vậy, nghe nói nữ thần sắp đính hôn, nhưng đối tượng đính hôn thì không ai biết.
- Các ngươi nói xem, có phải là sư huynh Đệ Nhất Phong không?
- Không có khả năng, nghe nói đệ tử ưu tú có danh vọng cao nhất không phải ở Đệ Nhất Phong mà là ở Đệ Bát Phong.
- Chắc chắn không phải Lộ Gian sư huynh!
- Không phải cũng không đến phiên ngươi đến gần Lộ Gian sư huynh.
- Hừ, ít nhất vẫn còn nằm mơ được.
Tiên tử kia lè lưỡi nói.
Giang Lan nghe được những lời này, trên mặt không hề thay đổi chút nào.
Hắn đã biết, chuyện quan hệ thông gia giữa Côn Luân và Long Tộc đã truyền ra ngoài, nhưng trước mắt, mọi người không biết đối tượng là ai.
- Không phải nói Long Tộc và Yêu Tộc làm ầm lên ở tiền tuyến sao?
Trong lòng Giang Lan có cảm giác ngoài ý muốn.
Đã truyền ba năm rồi, vẫn chưa truyền đến đây?
Nhưng điều này không hề xấu với hắn.
Ít nhất trong hai năm này, hắn có thể yên tâm học tập.
Nhưng người trên Đệ Ngũ Phong cũng thật là nhiều.
Nhiều hơn Đệ Cửu Phong rất nhiều.
- Sư huynh có nghe những lời đồn kia không?
Lúc này, đệ tử Đệ Ngũ Phong bên cạnh tò mò hỏi.
Giang Lan khẽ gật đầu.
- Có nghe nói.
Đúng là hắn nghe không nhiều, nhưng mỗi câu đều dùng thân phận người trong cuộc để nghe.
Mặc dù chỉ mấy câu, nhưng biết nhiều hơn so với những người này nhiều.
- Vậy sư huynh cảm thấy là ai?
- Chờ thêm hai năm nữa là biết.
Giang Lan nói, hắn chỉ có thể trả lời như vậy.
Còn lại thì không lộ ra ngoài được.
Rất nhanh, Giang Lan được đưa vào đại điện.
Sau đó mình hắn đi vào là được.
Giang Lan đến cũng không làm người nào chú ý, dù sao chuyện có người từ ngọn núi khác đến rất bình thường.
Không phải người nổi tiếng thì rất ít bị chú ý đến.
Trước kia đúng là hắn có nổi tiếng, nhưng đó là lúc trước.
Đã mấy chục năm trôi qua, bọn họ đã chú ý đến người khác.
- Bái kiến sư thúc.
Đi vào đại điện, Giang Lan thấy một vị nữ tử đứng ở trên cao.
Tiến vào đại điện, Giang Lan liền thấy một vị nữ tử đứng tại đại điện trên cùng.
Là một vị tiên tử mặc tiên váy màu vàng nhạt, dùng mạn che mặt, nhưng nhìn thấy đôi mắt kia, có thể biết đây là một tiên tử tuyệt mỹ.
Giang Lan chỉ dám nhìn qua, sau đó cúi đầu cung kính chào, đảm bảo bản thân không thất lễ.
- Giang Lan?
Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Giang Lan rồi hỏi một câu.
- Là vãn bối.
Giang Lan vẫn cúi đầu.
- Nghe sư phụ ngươi nói, gần đây ngươi muốn học trận pháp sao?
Giọng nói của Diệu Nguyệt tiên tử rất nhẹ, cũng rất dịu dàng.
Không hề cảm giác được sự cường thế như lúc trước.
- Đúng vậy, sư phụ bảo tạo nghệ trận pháp của sư thúc đứng đầu Côn Luân.
Giang Lan cảm thấy nói câu này sẽ không sai.
Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Giang Lan, nàng có thể cảm giác được rõ ràng, đối phương rất bình tĩnh.
Hoàn toàn không giống một người trẻ tuổi.
Giống với lão giả quy ẩn hơn.
- Nhập môn bao lâu rồi?
Diệu Nguyệt tiên tử hỏi.
- 150 năm.
Giang Lan trả lời.
- Tu vi gì?
- Mấy năm gần đây vừa tấn thăng Nguyên Thần sơ kỳ.
Diệu Nguyệt tiên tử cũng chẳng suy nghĩ gì, dù sao Giang Lan cũng chẳng ẩn giấu tu vi mặt ngoài.
- Có ẩn giấu tu vi không?
Diệu Nguyệt tiên tử trực tiếp hỏi.
Vấn đề này ngược lại làm cho Giang Lan có chút ngoài ý muốn.
Bình thường thì không ai hỏi vấn đề này cả.
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh như trước, cũng không hề gây ra chút rung động nào.
Diệu Nguyệt tiên tử cũng không đợi Giang Lan trả lời, mà tiếp tục nói.
- Ngươi cảm thấy ngươi 150 năm tấn thăng Nguyên Thần sơ kỳ, là nhanh hay là chậm?
- Tính là nhanh.
Giang Lan trả lời.
Vị sư thúc này cho người ta một áp lực vô hình.
Hoàn toàn không đoán được nàng muốn làm gì.