Giang Lan về đến động U Minh.
Hắn muốn tiếp tục tu luyện.
Đã có kết quả, hôn sự giữa hắn và Ngao Long Vũ đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng vẫn còn thời gian năm năm.
Trong năm năm này, hắn học những thứ đang dang dở, sau đó trốn ở Đệ Cửu Phong.
Chờ đến lúc sắp thành Tiên mới đi ra lịch luyện.
Sau khi thành Tiên, hắn quay về tiếp tục bế quan.
Nếu có thể, hắn đợi bản thân vô địch rồi mới xuống núi.
Có hơn thời gian năm năm.
Đủ để hắn mạnh lên.
Chờ đến thời gian, hắn sẽ nhìn tình hình rồi quyết định có thành Tiên hay không.
Chuyện này còn phải rất lâu sau, không cần gấp.
Việc gấp gáp bây giờ vẫn là thành Tiên.
Nhưng trước khi thành Tiên, có lẽ sẽ có Yêu Tộc đến gây sự.
Còn mấy chục năm thời gian nữa mới đến giai đoạn cửa U Minh phun trào.
Hắn muốn trong thời gian này chuẩn bị thật tốt.
Phải bố trí trận pháp đủ mạnh ở Đệ Cửu Phong, đề phòng nguy hiểm trong tương lai.
Sau đó học Trảm Long Kiếm.
Đến lúc đó, thực lực tổng thể của hắn sẽ mạnh hơn không ít.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Cửu Ngưu Lực và Thiên Hành Bộ.
Hắn đã tu luyện Cửu Ngưu Lực đến cực hạn, nhưng vẫn không thể nào sử dụng thuật pháp thượng vị được.
Vì thế, ngoài việc làm quen một chút ra, không cần quan tâm đến những thứ khác.
Không thể dùng Thiên Hành Cửu Bộ đến cực hạn được, chỉ có thể bế quan lam quen mà thôi.
Những thứ còn lại thì phải đợi tiến giai xong mới tính tiếp.
Ngay cả pháp bảo cũng như vậy.
Đầu tiên cần học trận pháp, trận pháp không chỉ có thể tăng phòng vệ của Đệ Cửu Phong lên, còn có thể giúp đỡ cho việc độ kiếp.
Hôn ước đã thành lập, có lẽ Long Tộc cũng chú ý đến hắn, Trảm Long Kiếm chính là công cụ mà hắn có thể uy hiếp được đến Long Tộc.
Mặc dù hắn yếu, nhưng có Trảm Long Kiếm, có lẽ thế hệ trẻ tuổi trong Long Tộc sẽ không tìm hắn gây chuyện.
Nhưng cũng có khả năng căm thù hắn.
Nhưng có kiếm trên tay, bọn họ sẽ phải đắn đo lại.
Sau đó, Giang Lan bắt đầu tu luyện.
Đối với chuyện bên ngoài Côn Luân, hắn không quan tâm đến nữa.
Càng không quan tâm đến Thiên Nhân Tộc và Yêu Tộc đang đến gần Côn Luân.
Tóm lại, có Nhất Diệp Chướng Mục, tạm thời không có ai tính ra hắn được.
Mà bên ngoài loạn lạc thế nào đi nữa, cũng không hề ảnh hưởng đến Đệ Cửu Phong.
…
Đúng là Giang Lan không quan tâm đến những chuyện bên ngoài Đệ Cửu Phong.
Nhưng người bên ngoài đều đang hỏi thăm đến chuyện thương lượng giữa Côn Luân và Long Tộc.
Trong lúc bọn họ cố gắng tìm hiểu, bỗng nhiên có một tin tức không biết truyền ra từ đâu.
- Ta nghe một vị đệ tử thân truyền nói, chuyện này liên quan đến nữ thần. Các ngươi biết là gì không?
- Là gì?
- Các ngươi biết nữ thần là Long Tộc chứ?
- Nói nhảm rồi, vào đề đi!
- Thần nữ là Long Tộc, rất bất lợi cho Côn Luân chúng ta, hình như mấy vị phong chủ muốn tạo quan hệ thông gia cho nữ thần và đệ tử trong Côn Luân đấy.
- Thần nữ cũng là người Côn Luân mà, cái này mà cũng gọi là thông gia sao?
- Trọng điểm không phải là việc nữ thần sắp lập gia đình sao?
Tin tức cứ vậy mà bị lan truyền.
Trên những ngọn núi còn lại.
- Nghe nói nữ thần phải đính hôn, nói là để nàng tự chọn phu quân.
- Cũng vì việc này mà Côn Luân và Long Tộc suýt nữa đánh nhau.
- Chính mình chọn? Vậy nữ thần sẽ chọn ai? Có phải chọn người nào cũng được không?
- Ai mà biết, nhưng dù sao cũng phải đệ tử thân truyền chứ?
- Cũng chưa chắc, lỡ may nữ thần thích đệ tử bình thường thì sao?
- Vậy thì phải chọn thế nào?
Kinh Đình nghe được tin này, cảm giác đau đầu.
Hắn đi hỏi sư huynh, nhưng không ai biết tin tức này cả.
Chẳng biết là ai lan truyền.
Nhưng có lẽ là sự thật, chuyện nữ thần phải lập gia đình.
Còn việc gả cho ai, chắc chắn không phải do nữ thần tự chọn.
Mà là chọn một người thích hợp.
- Không biết có phải là một vị sư huynh nào đó không.
Kinh Đình cảm thấy Đệ Nhất Phong bọn họ có khả năng cao nhất.
Bởi vì những đệ tử xuất sắc nhất ở Đệ Nhất Phong cả.
Mục Tú nhìn Kinh Đình bên cạnh, lạnh lùng nói.
- Đừng nằm mơ, nữ thần có thân phận đặc biệt, tuyệt đối không phải xem ai ưu tú thì chọn người đó.
- Đi hỏi Lâm sư muội xem. Lâm sư muội quen thuộc với nữ thần nhất, nói không chừng nàng cũng đã biết nhưng không thể nói. Bây giờ có lẽ sẽ lộ ra một chút.
Kinh Đình mở miệng nói.
Lúc này, bọn họ đi hỏi thăm Lâm Tư Nhã.
- Cưới xin cái gì? Sao các ngươi nghĩ sư tỷ phải lập gia đình chứ?
Ở Đệ Tam Phong, Lâm Tư Nhã hỏi Kinh Đình và Mục Tú.
- Huyệt trống không có phượng đến, không có lửa thì làm sao có khói?
Mục Tú bình tĩnh nói.
- Có thể nói không?
Kinh Đình cũng hỏi.
Ba người có tu vi gần bằng nhau.
Cơ bản là cùng thời kỳ.
Nên tương đối quen thuộc với nhau.
Lâm Tư Nhã nghĩ lại, sau đó nói.
- Sau một thời gian nữa thì các ngươi sẽ biết.
- Là ở Đệ Nhất Phong sao?
Kinh Đình lập tức hỏi.
- Là Đệ Nhị Phong sao?
Mục Tú cũng hỏi.
Lâm Tư Nhã lườm bọn họ một cái, ý nàng rất rõ ràng, các ngươi đang mộng du sao?
- Đó là sư huynh Lộ Gian của Đệ Bát Phong sao?
Kinh Đình hỏi.
Gần đây, sư huynh Đệ Bát Phong có danh tiếng vang dội nhất.
Nhất là lúc đàm phán cũng có sư thúc Đệ Bát Phong tham gia.
- Các ngươi tiếp tục đoán đi.
Lâm Tư Nhã nói xong cũng chạy.
Một đám đoán đi đoán lại cũng chẳng đoán trúng?
Nhưng cảm giác rất dễ đoán mà.
Thật ra Lâm Tư Nhã rất bất ngờ với đối phương.
Hoàn toàn không nghĩ đến.
Cũng chẳng có lý do gì.
Nhưng mấy vị phong chủ Côn Luân lại chọn hắn.
- Không biết sư tỷ nghĩ thế nào, đi xem nàng một chút.
Trước đó, nàng từng thấy sư tỷ lén khóc trong tối.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, có lẽ còn phải đau lòng một trận nữa.
. . .
Ngao Long Vũ ngồi bên cạnh Dao Trì.
Nàng nhận được tin tức.
Cuối cùng, nàng cũng không thể tránh thoát khỏi vận mệnh của mình.
Cúi đầu xuống nhìn trên mặt đất, nàng cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì.
Càng không biết vì sao mình lại có dáng vẻ chấp nhận số phận nhìn xuống đất thế này.
Có lẽ vì trong lòng vẫn sợ hãi đi.
Cũng có thể vì nàng cảm thấy ủy khuất.
Cuối cùng, Ngao Long Vũ nhẹ nhàng bước đi, trốn xuống Dao Trì.
Nàng lo lắng mình sẽ khóc lên mất.
. . .
. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, lời đồn đã lan truyền khắp Côn Luân, thậm chí có nhiều người đang đoán già đoán non.
Thậm chí có vài người đang nghĩ có phải là chính mình hay không.
Nhưng đối mặt với lời đồn này, không ai đưa ra đáp án cụ thể.
Dường như cứ mặc kệ những người kia.
Ba năm trôi qua.
Cuối cùng cũng chẳng ai nhắc đến.
Chỉ có đôi khi nhớ đến, nói không lâu sau sẽ có đáp án đưa ra.
Nhưng những lời này đã nói được ba năm rồi.
Liên quan đến những chuyện này, Giang Lan hoàn toàn không biết.
Hôm nay, hắn tỉnh lại khỏi đợt tu luyện.
Trong ba năm qua, ban ngày hắn nghiên cứu trận pháp, buổi tối đi tu luyện.
Ngẫu nhiên làm quen với Cửu Ngưu Lực, thuận tiện tiếp xúc với Cửu Kiếp Lực.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì Cửu Kiếp Lực không hề tiến triển chút nào.
Ngược lại càng quen thuộc Cửu Ngưu Lực hơn.
Cũng mạnh hơn so với trước.
Mỗi ngày, hắn đều đang mạnh lên.
Chưa bao giờ ngừng tu luyện.
- Sư phụ truyền tin bảo ta đi tìm Diệu Nguyệt sư thúc ở Đệ Ngũ Phong.
Giang Lan nhận được tin tức.
Hôm nay có thể đi học tập trận pháp.
Hắn chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
Ba năm qua, hắn đều chuẩn bị cho chuyện này, đảm bảo bản thân đi qua sẽ không vô lễ, đắc tội Diệu Nguyệt sư thúc.
- Còn hai năm nữa, mong là kịp.
Nghĩ như vậy, Giang Lan đi ra khỏi động U Minh.
Lần này, hắn đưa cả trứng thực vật và hoa U Dạ đi cùng.
Đã đến lúc phơi nắng rồi.