Giang Lan bắt đầu tu luyện như bình thường, hắn xem rất nhiều sách trận pháp, cũng tự mình thử nghiệm.
Đúng là có tiến bộ, nhưng rõ ràng không đủ.
Hắn không dùng Trà Ngộ Đạo, chờ sau này rồi dùng.
Tất cả chỉ có nhiêu đó, nếu lãng phí thì rất đáng tiếc.
Hôm nay, Giang Lan vẫn đang tu luyện, tu vi tiến bộ là điều chắc chắn.
Nói cách khác thì hắn cũng đang nghỉ ngơi.
Dù sao việc tìm hiểu trận pháp cũng rất hao phí sức lực.
Oanh!
Giang Lan vốn đang bế quan, bỗng nhiên nghe được tiếng nổ mạnh.
Hắn giật mình, lập tức đi về phía bên ngoài.
Vừa rồi không chỉ có tiếng nổ, thậm chí còn có hơi thở tức giận phun trào.
- Long Uy?
- Xem ra trận hội nghị xảy ra vấn đề lớn.
Trong lòng Giang Lan có suy đoán.
Quả nhiên.
Sau khi hắn ra khỏi động U Minh, nhìn thấy trên Côn Luân có ánh sáng vặn vẹo đến cực hạn.
Ánh sáng đại điện như bị đè nén.
Phía trên có sức mạnh ép xuống, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung.
Đây là màn đánh sáng thứ sáu rồi.
Đã nửa năm qua đi, đã đến giai đoạn cuối cùng rồi sao?
Giang Lan cũng không rõ ràng, nhưng hắn biết, lần thương lượng này vô cùng khó.
Sóng gió không thể tưởng tượng nổi.
Hôm nay, Giang Lan ngồi ở đại điện, hắn đang đọc sách, nhân tiện chú ý màn ánh sáng phía trên.
Trong buổi sáng vẫn còn yên bình.
Đến buổi chiều, một tiếng Long ngâm vang lên, thậm chí lực lượng còn tràn ra.
Tức giận, đây là cảm giác đầu tiên của Giang Lan.
Người Long Tộc cực kỳ tức giận.
- Ngươi Côn Lôn khinh người quá đáng, Long tộc ta tuyệt đối không đồng ý chuyện này. Nếu các ngươi cố chấp, vậy thì đừng nói nữa, cũng không cần tiếp tục.
Giọng nói tức giận của Long tộc vang vọng.
Lúc này, một bóng Long bay ra, giống như muốn rời khỏi đây.
Ánh sáng phía trên lung lay.
Crac!
Tiếng vang thanh thúy, giống như thứ gì đó vỡ nát.
Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm, cộng thêm sự tức giận vang lên.
- Nếu hôm nay Long Tộc bước ra khỏi Côn Luân một bước, hôm sau sẽ không còn là khách của Côn Luân nữa.
Giọng nói tức giận, nhưng cũng rất quyết đoán.
Là giọng nữ.
Giang Lan biết nàng là ai.
Nhưng không ngờ rằng, vị sư thúc này lại cường thế đến vậy.
Nàng có ý là, chỉ cần Long Tộc dám đi, thì không còn bất kỳ đường trao đổi nào nữa.
Muốn trực tiếp đối địch với Long Tộc, thậm chí muốn khai chiến?
- Côn Luân muốn khai chiến với Long Tộc sao?
Trong giọng nói của Long Tộc có cả sát ý.
Dường như không ngại đánh với Côn Luân.
Lúc này, một luồng kiếm ý phóng thẳng lên trời, hào khí vút thẳng mây cao.
- Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến.
Hai bên giương cung bạt kiếm, có vẻ như sẽ đánh nhau trong nháy mắt.
Giang Lan nhìn mọi thứ, không biết đã thương lượng tốt hay là đã đổ vỡ.
Nếu hai bên khai chiến, vậy thì hôn ước giữa hắn và Ngao Long Vũ cũng sẽ không thành.
Hình như chẳng có chỗ tốt gì.
Đính hôn, hắn đứng mũi chịu sào.
Khai chiến có quá nhiều biến cố, không ai biết tương lai sẽ như thế nào.
Khai chiến còn chẳng bằng đinh hôn.
Những người khác trên Côn Luân không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ biết, tình hình bây giờ có chút nghiêm trọng.
Dường như lúc nào cũng có thể khai chiến với Long Tộc.
- Đang thảo luận chuyện gì mà đánh nhau đến tình trạng này?
- Không biết, nhưng việc này nghiêm trọng đến mức đánh nhau, đã nói lên rằng chuyện này rất quan trọng.
- Không được, phải nghĩ biện pháp xem chuyện gì đang diễn ra.
- Đừng suy nghĩ nhiều, các đệ tử thân truyền cũng không biết, có lẽ là chuyện bí mật nào đó.
- Nghe nói thời gian sau sẽ công bố.
- Đúng là tò mò thật, không biết chuyện gì đang xảy ra.
. . .
Giang Lan nhìn về chân trời, hắn cũng không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng xảy ra chuyện lớn như thế, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chăm chú vào.
- Người Long Tộc đang giằng co với Côn Luân, xem ra đúng là không dám ra khỏi đây.
- Sư phụ nói đúng, người nào cũng không muốn lần đàm phán này thất bại.
- Có điều, sư thúc Đệ Ngũ Phong mạnh mẽ thật.
Đổi thành người khác chưa chắc đã dám nói.
Đã nói không hỏng việc, vậy mà Diệu Nguyệt sư thúc trực tiếp ép đối phương đến biên giới.
- Dĩ hòa vi quý, nếu không ngại thì chúng ta lùi một bước, dễ thương lượng hơn.
Lúc này, một giọng nói khác vang lên.
Là phong chủ Đệ Nhất Phong.
Lúc này, khí tức khai chiến mới chậm rãi lắng xuống.
Mọi thứ khôi phục bình thường.
- Xem ra ổn.
Người Long Tộc không dám đi, người Côn Luân chiếm ưu thế, sau này, Long Tộc không cúi đầu không được.
Yêu Tộc và Long Tộc đang khai chiến, nói cách khác, nếu bây giờ Long Tộc và Côn Luân đánh nhau, thậm chí có khả năng diệt tộc.
Bọn họ muốn dùng nữ thần để được viện trợ, nhờ đó chiến thắng Yêu Tộc.
Mà không phải là đối địch với Côn Luân, chịu hai phía đánh đến.
Giang Lan lắc đầu, cụ thể là thế nào, hắn cũng không biết.
Nhưng hắn biết một câu, kế hoạch không theo kịp biến hóa, lời như vậy người bình thường không dám nói ra.
Trên lưng chịu trách nhiệm quá lớn.
Sau đó, Giang Lan cúi đầu đọc sách.
Thời gian ba tháng nhoáng cái trôi qua.
Hôm nay, ánh sáng trên Côn Luân biến mất, có hai con Long rời khỏi Côn Luân.
Thế nên còn một con ở lại.
- Xem ra có kết quả rồi.
Giang Lan không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn thành công.
Chuyện hắn đính hôn với Ngao Long Vũ cũng được xác nhận.
Quả nhiên, hôm nay Giang Lan bị sư phụ gọi đến.
- Sư phụ.
Hắn nhẹ giọng kêu.
- Xem ra ngươi cũng biết, có kết quả rồi.
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, nói.
Sắc mặt hắn không hề thay đổi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của sư phụ, hắn biết, không có tin xấu.
Không có tin xấu có nghĩa là không có gì thay đổi.
- Năm năm sau, Côn Luân sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, cũng là ngày công bố hôn ước giữa ngươi và nữ thần. Hôn ước đó rất nghiêm, dù ngươi có thành Tiên hay không, nữ thần đều phải gả cho ngươi. Tuyệt đối không thể gả cho người khác. Nhưng thành hôn thì phải đợi ngươi thành Tiên. Đây là do Long Tộc nói. Mà ngươi chỉ được cưới Ngao Long Vũ, không có khả năng cưới người khác. Đây là do Côn Luân nói.
Mạc Chính Đông mở miệng giải thích.
Giang Lan.
- . . .
Long Tộc đang đánh cược ta không thể thành Tiên, còn Côn Luân thì đề phòng Long Tộc đổi người thực hiện hôn ước?
Nhưng cách ngày công bố còn năm năm, cũng tốt rồi.
Trong năm năm này, xem như yên ổn.
Sau đó, Côn Luân sẽ náo nhiệt lên.
Dáng vẻ này của hắn, cũng xem là dính đến nhân vật lớn rồi?
- Ba năm sau sẽ học trận pháp. Trong ba năm này, ngươi tìm đọc những tài liệu liên quan đến trận pháp đi. Ba năm sau, vi sư sẽ đưa ngươi đến Đệ Ngũ Phong.
Mạc Chính Đông nói.
Nghe được lời này, Giang Lan có cảm giác mong chờ.
Cuối cùng cũng có thể học trận pháp, hơn nữa còn học trong vòng năm năm.
Hắn đi học thế này, có lẽ không bị người vây xem.
Nếu hai năm cuối cùng học được Trảm Long Kiếm luôn thì hoàn mỹ.
Đến lúc đó, chuyện kết hôn sẽ không ảnh hưởng đến hắn nữa.
- Cám ơn sư phụ.
Giang Lan nhanh chóng nói.
Đây là một tin tốt lành.
- Đi chuẩn bị đi.
Mạc Chính Đông nói.
Nhìn thấy Giang Lan rời đi, Mạc chính Đông cũng không biết hắn có thích vụ hôn nhân này không.
Thật ra những phương diện khác của nữ thần rất tốt.
Nhưng thích hay không là một chuyện khác.
- Còn nhỏ, có lẽ còn ở tuổi xem mặt, mà vấn đề này không lớn.
Dù sao dung mạo của thần nữ đứng ở hàng đầu Côn Luân rồi.
Đại khái vậy đi.