Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 129: Thử tấn thăng thành tiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Giang Lan đi đến nửa đường, thấy được Tiểu Vũ bên cạnh không thấy.

Nhưng hắn không quan tâm.

Bọn họ nhìn thấy khác nhau, có lẽ đi đến nơi khác nhau.

- Nơi này đúng là đặc biệt.

Nhưng hắn vẫn rất tò mò, lúc trước hắn đã đi qua, nhưng không cảm giác được gì khác thường.

Rất nhanh, Giang Lan đã đến gần cây liễu.

Nhưng khi hắn đến gần, cũng cảm giác được thứ gì đó vô cùng vi diệu.

Dường như bản thân đã đi vào cõi hư vô, mà cây phía trước nhìn có vẻ gần nhưng lại thật xa.

Giang Lan bình tĩnh nhìn phía trước, không có nghĩ sai cảm giác bản thân, hắn bước về phía gốc liễu.

Đi từng bước một, nhưng chưa hề thấy bản thân đi đến gần cây liễu.

Mặc dù cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn đi từng bước một đến gần.

Giang Lan không gấp gáp, vững vàng đi trên đường.

Hắn cảm giác mình đã đi được nửa giờ những không thể đến gần.

Một canh giờ.

Sáu canh giờ.

Một ngày.

Lúc Giang Lan cảm giác bản thân đi ròng rã một ngày, xung quanh trở nên đen nhánh, mà cây liễu cũng biến thành một cánh cửa.

Trong chớp nhoáng này, hắn có một loại cảm giác, chỉ cần đi qua, sau đó hắn muốn thành Tiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đây là nguyên nhân mà sư phụ bảo hắn đến, hắn có thể thử đột phá ở đây.

Đúng là ông chủ khách điếm không bình thường.

Cơ duyên khó cầu, hắn không lãng phí, tiếp tục đi về phía trước.

Giang Lan muốn thành Tiên.

Càng đi về phía trước, Giang Lan cảm giác xung quanh bị hư vô thay thế, màn đêm bao trùm.

Dường như phía trước là vực sâu không đáy.

Con đường thành Tiên vốn là vực sâu không đáy.

Nhưng nếu đi qua thì tiền đồ tươi sáng, tương lai vô hạn.

Giang Lan bước từng bước đi về phía trước, con đường phía trước có vô số kiếp nạn, quanh co khúc chiết.

Hắn không sợ kiếp nạn, không sợ hắc ám, không hỏi đúng sai, thẳng tiến không lùi.

Ánh sáng trước mặt, Tiên Môn cũng ở chỗ đó.

Sao hắn có thể buông tha được?

Dù không nhìn thấy, dù khoảng cách có xa đến đâu.

Cũng đáng để hắn đi từng bước đến điểm cuối.

Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, trên người có ánh sáng nở rộ, đó là tín niệm của hắn.

Chém bụi gai, phá chướng ngại vật, hóa thân thành ánh sáng, đi tìm con đường thành Tiên.

Hư vô bị hắn chiếu sáng.

Giang Lan dùng hết sức mình, liều mạng.

Không biết qua bao lâu.

Có lẽ một ngày, có lẽ mười ngày, lại có lẽ là một tháng.

Cuối cùng, Giang Lan mở mắt ra.

Hắn vẫn nhìn thấy ruộng đất kia, nhưng lúc này mặt trời đã ngã về tây.

Ánh chiều tà chiếu lên người hắn, cho người ta cảm giác thê lương.

Hắn… Thất bại.

Hắn chưa từng thả lỏng, nhưng có chút e ngại.

Khi nhìn thấy Tiên Môn, hắn đã kiệt sức mà ngã xuống.

Thành tiên.

Thật là khó.

- Sư đệ?

Lúc này, giọng nói của Tiểu Vũ vang lên.

Giang Lan nghiêng đầu nhìn, phát hiện Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh hắn, nhưng điều ngoài ý muốn là nàng đã thay quần áo khác rồi.

Trước đó mặc màu xanh ngọc, hôm nay mặc bộ màu cao, giày bó màu trắng, chỉ có tóc đuôi ngựa vẫn còn.

- Muốn ăn gì không?

Tiểu Vũ lấy đậu phộng ra, nói.

- Ông chủ cho một ít.

Giang Lan nhận đậu phộng, nói.

- Cám ơn sư tỷ.

- Ông chủ nói nếu tỉnh thì có thể về.

Tiểu Vũ giải thích.

- Đã bao lâu rồi?

Cuối cùng, Giang Lan vẫn mở miệng hỏi.

Tiểu Vũ thay cả quần áo, đương nhiên hắn không cho rằng vì nàng đến Linh Tuyền, quần áo bị ướt nên thay.

- Bảy ngày.

Tiểu Vũ do dự, cuối cùng vẫn nói.

- Cám ơn sư tỷ.

Tiếng cảm ơn này không phải là cảm ơn vì nàng cho hắn biết thời gian.

Rất phức tạp.

Sau đó Giang Lan đứng dậy, dự định tạm biệt ông chủ.

Nhìn thấy bóng lưng của Giang Lan, Tiểu Vũ nói nhỏ.

- Hắn khó tấn thăng đến vậy sao?

Đúng là lên Nguyên Thần không dễ dàng, nhưng nàng cảm giác được, cơ duyên ở nơi này rất đặc biệt.

Nếu lúc nàng lên Nguyên Thần mà đến đây thì thật dễ dàng.

Nhưng mà…

Cuối cùng, Tiểu Vũ không nói gì mà đuổi kịp.

Nàng không hiểu Giang Lan.

Dưới ánh mắt, hoàn toàn không biết đang suy nghĩ gì.

Thất lạc?

Hoặc là thở dài?

Không, Giang Lan rất bình tĩnh.

Thất bại là chuyện trong dự đoán.

Nhưng hắn vẫn ôm hi vong.

- Sau này cần chuẩn bị nhiều hơn.

Giang Lan suy nghĩ trong lòng, việc tìm Tiên Môn bị thất bại, cũng cho hắn thêm kinh nghiệm.

Từ bỏ?

Không có khả năng, hắn không bao giờ từ bỏ.

- Nếu đến viên mãn không được quà tặng, có lẽ phải đi nơi khác trên Côn Luân dạo một vòng.

Hắn có khả năng vô tận.

Tạm biệt ông chỉ, cũng biết thiếu niên kia sắp xuất quan.

Bây giờ không thấy, không biết lần sau là bao lâu.

Lần này quay về học xong thì hắn muốn bế quan.

Nhưng hắn vẫn mua thêm một bình rượu ngon.

Ngao!

Trên đường đi, Giang Lan nghe được tiếng Long ngâm và uy áp to lớn ép xuống.

Là long uy.

Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện có hai cự Long từ chân trời bay đến.

Cường đại hơn Ngao Dã nhiều.

Long Vương?

Hắn không biết.

- Ngao Tích của Tứ Hải Long Tộc, đệ đệ của Long Vương.

Lời nói của Tiểu Vũ vang lên bên người Giang Lan.

- Nghe nói là hắn. Lần này đến để thương lượng chuyện lớn.

- Sư tỷ biết thật nhiều.

Giang Lan cúi đầu nhìn xuống.

Hắn không hiểu, sao hôm nay Tiểu Vũ không ngự kiếm phi hành.

Nhưng rất nhanh hắn đã biết, người Long Tộc đến, bây giờ bay lên đúng là tìm phiền phức cho mình.

- Là do sư đệ biết quá ít.

Tiểu Vũ đi trên đường, nói khẽ.

- Là do sư đệ biết quá ít.

- Lần này sư đệ về là muốn tấn thăng Nguyên Thần sao?

- Ừm. Đầu tiên lên Nguyên Thần đã.

Giang Lan gật đầu.

Đúng là hắn muốn tấn thăng Nguyên Thần trước.

Cơ duyên ở khách điếm thất bại, không có nghĩa là hắn không thể lên Nguyên Thần được.

Mà cơ duyên của hắn cũng không tính là thất bại.

Tiểu Vũ và ông chủ đều nhận ra.

Sau khi tấn thăng Nguyên Thần, hắn đi học trận pháp, sau đó học Trảm Long Kiếm, mong là không mất quá nhiều thời gian.

- Bình thường sư đệ bế quan từ ba mươi đến năm mươi năm sao?

- Không kém bao nhiêu.

- Không buồn chán sao?

- Không buồn chán.

Lúc Giang Lan sắp về Đệ Cửu Phong, Tiểu Vũ lấy một quyển sách ra.

- Tặng cái này cho sư đệ, xem như quà cám ơn sư đệ chỉ dạy ở khách điếm.

Giang Lan cầm sách lên, là kỹ năng tâm đắc tấn thăng Nguyên Thần.

- Cám ơn sư tỷ.

Mặc dù không có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn nhận.

Chỉ dạy là vì tâm trạng, Tiểu Vũ chỉ cho hắn cũng phải xem tâm trạng.

Sau đó Giang Lan không nói gì thêm, quay đầu đi về Đệ Cửu Phong.

Chưa thành Tiên thì sẽ không ra ngoài.

Mong là không có chuyện gì tìm đến hắn.

Nhưng có lẽ sẽ có.

Hôm nay, Long Tộc đến Côn Luân, có lẽ đang thảo luận về quan hệ thông gia, nếu xác định, vậy thì hắn phải đến đại điện một chuyến.

Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến hắn.

Nhìn thấy Giang Lan quay về, Tiểu Vũ ngự kiếm phi hành đến Đệ Tam Phong.

Hôm nay người Long tộc đến, nàng muốn hỏi tình huống cụ thể.

Sau đó hỏi chuyện Trảm Long Kiếm, có lẽ sư phụ sẽ trả lời đầy đủ cho nàng.

- Tiểu Vũ, có phải chuyện thông gia làm cho ngươi áp lực quá lớn, nên có suy nghĩ đến việc phí hoài bản thân?

Sau khi Tiểu Vũ hỏi về chuyện Trảm Long Kiếm, Trúc Thanh tiên tử nói với nàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)