Nhỏ?
Giang Lan nhìn Tiểu Vũ sư tỷ, cảm giác bị một sư tỷ bảo còn nhỏ tuổi đúng là chuyện vui vẻ.
Hắn cũng không nói gì.
Tính theo tuổi tác, đúng là hắn vẫn còn hơi nhỏ.
Tiểu Vũ đã Nguyên Thần hậu kỳ, chắc cũng phải hơn hai trăm tuổi.
Đây là tốc độ tu luyện nhanh nhất của thiên tài.
Nếu như thiên phú kém, có lẽ phải hơn ba trăm.
Lần trước Mâu Hưu Thiên Nhân Tộc đã là Nguyên Thần viên mãn, tu luyện hơn hai trăm năm, cũng là cấp bậc thiên tài trong loài người.
Muốn lên Phản Hư, phải cần ba trăm năm.
Trong vòng ba trăm năm thì hơi ít, nhưng nhiều hơn ba trăm năm thì có rất nhiều.
Vì thế, bên ngoài nói Giang Lan hơn năm trăm đã xem như rất nhanh rồi.
Còn về Ngao sư tỷ, có lẽ cần ba trăm năm.
Nhưng chuyện đính hôn chưa lan truyền trong Côn Luân.
Cũng chưa công bố, chỉ là quyết định.
Cần xác nhận lại lần nữa.
Dù sao, bây giờ chỉ có một người Long Tộc đến, sau này còn có nữa.
Nếu như hoàn toàn xác nhận, tất nhiên sẽ công bố trực tiếp, mà có lẽ hắn phải tránh mặt mấy trăm năm.
Đợi hết ảnh hưởng rồi mới ra ngoài.
Thu dọn xong nơi này, Giang Lan đưa rác đến hậu viện.
Lúc này hắn không nhìn thấy ông chủ.
Cũng không thấy Tỳ Hưu.
- Tỳ Hưu vẫn chưa về sao?
Lúc Giang Lan quay về quầy, Tiểu Vũ mở miệng hỏi.
- Ừm, lần trước bị vị Long Tộc kia đuổi theo, sau đó không thấy nữa.
Giang Lan bình tĩnh trả lời.
Lúc này, hắn vô thức muốn đi lên đỡ chén trà phía trước.
Nhưng vừa bước được nửa bước, Tiểu Vũ đã nhảy đến đỡ chén trà.
Nhanh như vậy?
Giang Lan cảm giác ngoài ý muốn, chuyện đỡ chén trà không hề khó, nhưng muốn phản ứng nhanh thì không dễ dàng.
Thiên phú của Tiểu Vũ sư tỷ rất cao.
Đỡ được chén trà, nàng rất vui vẻ.
Cảm giác có thành tựu.
Vừa rồi nàng có chuẩn bị trước, nếu không cũng không phát hiện ra được.
Mà Giang Lan vừa đến đã phát hiện ra trong nháy mắt, mặc dù Tiểu Vũ không nói, nhưng nàng rất ngạc nhiên.
Ở tuổi tác này, người bình thường không có khả năng có tâm cảnh cao như vậy.
Tiểu Vũ thấy rất khó, dù người mới thành Tiên cũng không làm được như Giang Lan.
- Ông chủ không hỏi, có lẽ không có chuyện gì.
Tiểu Vũ nói.
Giang Lan gật đầu, hắn không nói gì nữa, còn những đồ vật còn lại, hắn không tiếp tục làm.
Nếu Tiểu Vũ sư tỷ muốn chơi, hắn sẽ không quấy rầy.
Nếu không như thế thì dễ đắc tội với người khác.
Có bất mãn, chung quy sẽ đưa đến phiền phức cho bản thân.
- Thời gian tới, có vài Long Tộc đến đây nữa, sư đệ biết không?
Tiểu Vũ tò mò hỏi.
- Chưa từng nghe đến.
Giang Lan nhẹ giọng mở miệng.
Đúng là hắn không biết, nhưng có lẽ vì quan hệ thông gia nên đến đây.
Mong đừng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Hắn không muốn bị đứng mũi chịu sào.
Đương nhiên, cái quan hệ thông gia kia đã đẩy hắn lên đầu sóng gió rồi.
Nhưng tình hình có thể đừng trở nên xấu hơn là được.
Ví dụ như bảo hắn quyết đấu với một số Long Tộc chưa thành niên gì đó.
- Nghe nói lần này Long Tộc đến là vì một chuyện lớn, có lẽ sẽ có sóng gió. Sư đệ nhớ chú ý một chút.
Tiểu Vũ mở miệng nhắc nhở.
Chỉ nhắc nhở một chút, trên thực tế xảy ra chuyện gì không thì nàng cũng không biết.
- Cám ơn sư tỷ.
Giang Lan cúi đầu cảm ơn.
Đúng là hắn phải chú ý hơn.
Kết thúc chuyện ở đây, hắn sẽ quay về bế quan, nhưng vẫn phải chú ý bên ngoài.
Làm thêm một trận pháp nhắc nhở nữa.
Việc liên quan đến mình, hắn sẽ không chỉ đứng nhìn.
Tiểu Vũ khẽ gật đầu, không nói gì thêm, tiếp tục bình tĩnh lại, thử tìm gợn sóng xuất hiện.
Nếu như có gợn sóng xuất hiện, có nghĩa là cái bình sắp rơi xuống.
Đây đúng là nơi tốt để tu luyện.
Chỉ là nàng không thể lĩnh ngộ ngay từ đầu.
Thuận lợi đỡ được hai chiếc bình, Tiểu Vũ tiếp tục hỏi thăm.
- Sư đệ cảm thấy làm thế nào mới học được Trảm Long Kiếm?
Nàng muốn tìm hiểu đại khái, phòng ngừa nguy hiểm ở tương lai.
Vấn đề này làm khó Giang Lan rồi, nhưng hắn nhớ đến cuộc nói chuyện lúc sáng với sư phụ.
Sau đó dùng giọng điệu không chắc chắn lắm nói.
- Đại khái là cần có lòng muốn giết Long.
Đây là do hắn đoán, đúng hay không thì không biết.
Lần sau lúc sư phụ cho hắn đi học, có thể hỏi thử xem.
Đến lúc đó sẽ trả lời cho sư tỷ.
Nếu như còn cơ hội gặp lại.
Đối phương nói cho hắn biết chuyện Long Tộc, xem như là đáp lễ.
Không tính là chuyện lớn, nhưng có tác dụng.
Muốn chém giết Long?
Tiểu Vũ há hốc mồm, do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
- Sư đệ chán ghét Ngao sư tỷ?
- Không ghét.
Giang Lan trực tiếp trả lời.
Lần trước Tiểu Vũ hỏi qua vấn đề tương tự, hình như hỏi hắn không thích Ngao Long Vũ phải không?
Vấn đề này, hắn không cách nào trả lời.
Nhưng bây giờ, hắn có thể.
Hắn không ghét.
Tiểu Vũ ồ một tiếng, không tiếp tục hỏi thăm cái gì.
Ầm!
Cửa khách điếm bỗng nhiên đóng lại.
Điều này làm cho Tiểu Vũ và Giang Lan sững sờ.
Điều này làm cho Giang Lan và Tiểu Vũ sững sờ.
Cửa đóng lại tất nhiên không bình thường, nhưng hai người không hoảng hốt.
Giang Lan bắt đầu đề phòng, lực lượng lúc nào cũng có thể bạo phát.
Không phải lực lượng mặt ngoài, mà chính là lực lượng Phản Hư trung kỳ.
Sự đề phòng kia, hắn sẽ không bỏ xuống.
- Ra sau nhà.
Bỗng nhiên có giọng nói vang lên trong đầu Giang Lan và Tiểu Vũ.
Trong nháy mắt khi giọng nói vang lên, hai người liếc nhìn nhau.
Xem ra cả hai đều nghe được.
Là giọng của ông chủ.
Giang Lan đi về phía sau nhà.
Tiểu Vũ cũng nhảy xuống ghế, sau đó đi theo.
- Sư đệ cảm thấy ông chủ gọi chúng ta làm gì?
Trên đường đi, Tiểu Vũ hỏi.
Giang Lan suy nghĩ, sau đó nói.
- Đại khái liên quan đến việc sư phụ bảo ta đến đây.
Cơ duyên.
Sư phụ hắn để hắn đến nơi này, là để hắn đột phá.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng, cho nên nếu có loại cơ duyên đột phá kia, vậy thì sẽ ở vào hôm nay.
Nhưng nếu không có cũng không sao.
Tiểu Vũ gật nhẹ đầu, nàng đến đây là vì trùng hợp, nhưng nếu có cơ duyên, nàng sẽ không bỏ qua.
Mạnh lên là chuyện mà mỗi người cần làm.
Ai cũng muốn vượt qua ngưỡng cửa thành Tiên.
Hai người đi về sau nhà, nhìn thấy ông chủ đang ngồi trên ghế trước ruộng đất.
Ngồi quay lưng về phía họ.
- Ông chủ.
Giang Lan và Tiễu Vũ đi đến chỗ ông chủ.
Giống như đang hỏi thăm vì sao lại gọi họ vào đây, nhất là ngày hôm nay là ngày làm việc cuối cùng.
- Hôm nay là ngày làm công cuối cùng của các ngươi, thù lao đã được trả, ta đã đưa cho các ngươi một thứ.
Ông chủ nhìn Giang Lan và Tiểu Vũ, sau đó chỉ vào cuối ruộng đất, nói.
Hai người nhìn về phía cuối ruộng.
Trong mắt Giang Lan là một gốc liễu, mà trong mắt Tiểu Vũ thì chính là linh tuyền.
Sau khi cảm ơn, hai người đi đến cuối ruộng.
Trên đường đi, Tiểu Vũ tò mò nói.
- Lúc sư đệ đến đây có nhận được một bình rượu không?
- Có, ông chủ nói là thù lao giúp đỡ làm việc.
Giang Lan gật đầu.
Đúng vậy, ngay từ khi bắt đầu, bọn họ đã nhận được thù lao.
Không ngờ bây giờ còn có nữa.
Tiểu Vũ vốn muốn mở miệng, nhưng rất nhanh nàng phát hiện không thấy Giang Lan bên người nữa.
Nàng không ngạc nhiên, tiếp tục đi về phía linh tuyền.
Nàng biết Giang Lan nhìn thấy cây liễu, không giống với nàng.