Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan.
Đồ đệ mình là người có chừng mực.
Rất nhiều thứ mình không cần phải dặn dò.
Mặc dù tu vi hơi yếu một chút, nhưng chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên thì hắn có thể phân chia rõ ràng.
Mà cũng là người có chứng kiến.
Hắn chỉ có thể chỉ điểm lúc thich hợp và bảo vệ, Giang Lan chính là đệ tử ưu tú nhất hắn từng thấy, cũng là đệ tử hắn kiêu ngạo nhất.
- Bỗng nhiên đến tìm vi sư là có chuyện gì?
Mạc Chính Đông hỏi.
Nếu không có việc gì thì cơ bản Giang Lan sẽ không lên đây.
Trừ phi mua rượu đưa đến.
Thật ra hắn không hay uống rượu.
Nhưng Giang Lan mua, hắn uống.
Dù sao thì đây cũng là cách duy nhất mà Giang Lan nghĩ ra được để hiếu kính hắn.
Hắn không ghét.
- Có vài vấn đề muốn hỏi sư phụ.
Giang Lan nhẹ giọng nói,
Sau đó sửa sang lại suy nghĩ tối qua, tiếp tục nói.
- Có vấn đề muốn hỏi sư phụ.
Giang Lan nhẹ giọng nói.
Sau đó hắn sửa sang lại suy nghĩ tối hôm qua, tiếp tục nói.
- Gần đây đệ tử muốn học trận pháp, nhưng cảm giác tự học rất khó, nên muốn tìm người dạy. Sư phụ có tạo nghệ trận pháp cao không?
- Ngược lại thì cao hơn ngươi.
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan nói.
Giang Lan học trận pháp không phải ngày một ngày hai.
Nhìn trận pháp trong đại điện là biết.
Nên có rảnh hắn cũng đi xem.
Nhưng tạo nghệ không cao.
Đương nhiên, mạnh hơn đồng lứa không ít.
Giang Lan thở phào nhẹ nhõm, tạo nghệ của sư phụ cao hơn hắn là được, có thể học.
Hắn có Trà Ngộ Đạo, có lẽ rất nhanh sẽ vượt qua sư phụ.
Nhưng còn chưa kịp vui vẻ, hắn đã bị giội cho một thùng nước lạnh.
- Nhưng vi sư không thể dạy ngươi.
- Vì sao?
- Phương diện trận pháp, tốt nhất là tìm người có cảnh giới cao dạy, nếu không sẽ hạn chế bản thân nhiều. Đợi vi sư mấy ngày nữa, vi sư sẽ tìm phong chủ Đệ Ngũ Phong nói chuyện, bảo nàng dạy ngươi mấy ngày.
Mạc Chính Đông nghiêm mặt nói.
Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
Phong chủ Đệ Ngũ Phong?
Diệu Nguyệt Tiên Tử?
Trên Côn Luân chỉ có hai vị tiên tử.
Một là Trúc Thanh Tiên Tử của Đệ Tam Phong, người kia là Diệu Nguyệt Tiên Tử Đệ Ngũ Phong.
Đối với vị phong chủ này, Giang Lan chỉ biết hình dạng đại khái.
Phẩm tính thì không rõ.
- Tạo nghệ trận pháp của sư thúc Đệ Ngũ Phong rất cao sao?
Giang Lan tò mò hỏi.
- Đứng đầu trên Côn Luân, ngươi nói đi?
Mạc Chính Đông nói khẽ.
Mạnh như vậy sao? Giang Lan hơi ngạc nhiên, trận pháp mất rất nhiều thời gian để học, tinh thông trận pháp mà tu vi chưa từng chậm lại, rất lợi hại.
Nhưng phải nói chuyện mấy ngày mới được sao?
Có lẽ có gì đó.
Đối với việc này, Giang Lan không từ chối, nợ sư phụ không giống với nợ người khác.
Ảnh hưởng không lớn.
Chỉ cần không làm thất vọng sự vun đắp của sư phụ là được.
- Cám ơn sư phụ, vậy sư phụ có tinh thông kiếm pháp không?
Giang Lan hỏi thăm về kiếm pháp.
Trận pháp là để cường hóa Đệ Cửu Phong, mà kiếm pháp là để cường hóa bản thân.
Chủ yếu là nhằm vào Yêu Tộc và Long Tộc.
Còn lại những thuật pháp khác thì tác dụng thấp đối với Long Tộc.
Ngoài Cửu Ngưu Lực ra, Trảm Long Kiếm có uy hiếp lớn nhất với Long Tộc.
Đối mặt với Long Tộc, dùng kiếm và không dùng kiếm là hai chuyện khác nhau.
- Kiếm pháp? Vậy phải nhìn là kiếm pháp gì?
Mạc Chính Đông hỏi.
Chuyện thông gia đã làm cho Giang Lan chịu áp lực rất lớn.
Long Tộc đối với Giang Lan đúng là rất mạnh.
- Trảm Long Kiếm!
Giang Lan lập tức nói.
- Hả?
Mạc Chính Đông sửng sốt, sau đó nụ cười hơi khác thường.
- Ngươi đã học xong Trảm Long Kiếm?
Giang Lan thành thật trả lời.
Cũng không cần giấu diếm loại chuyện này.
- Học xong lúc nào?
Mạc Chính Đông hỏi.
Hắn biêt Trảm Long Kiếm, nhưng ở Côn Luân thì chỉ có một người học được.
Ít nhất bên ngoài biết như vậy.
Hắn từng nghe nói, muốn học Trảm Long Kiếm, điều kiện đầu tiên là không sợ Long Tộc, trong đầu có ý muốn giết Long.
- Hai ngày này.
Giang Lan đáp.
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, lông mày nhíu lại.
- Ngươi muốn. . . Giết vợ chứng đạo?
Nghe được câu này, Giang Lan run lên, sau đó kinh ngạc nhìn sư phụ.
- Sư phụ, ngài quá lo lắng.
Giang Lan lập tức nói.
Mặc dù hắn nghĩ tìm Ngao sư tỷ thử kiếm, nhưng chưa từng muốn giết đối phương.
Còn những Long Tộc khác, hắn cũng không có ý muốn giết, dù sao, việc chém giết Long Tộc rất phiền phức.
Hắn cũng không muốn tự gây phiền toái cho mình.
Việc hắn muốn làm là tu luyện cho tốt.
Nhưng nhất định phải có năng lực chém giết Long Tộc.
Mạc Chính Đông cười cười nói.
- Học được cũng tốt.
Còn vì sao Giang Lan lại học được, hắn cũng không quan tâm.
Yếu thế quá mức với Long Tộc cũng không tốt.
Nếu yếu thế, bọn họ sẽ cảm thấy mình sợ họ, mà không phải đang khiêm tốn.
- Giữa Trảm Long Kiếm và trận pháp, ngươi muốn học cái nào trước?
Mạc Chính Đông hỏi.
- Trận pháp đi.
Giang Lan nói.
Trước mắt vẫn nên đề phòng những người khác, sau đó học tập Trảm Long Kiếm.
- Được, vậy ngươi tấn thăng Nguyên Thần đi. Nếu không ngoài ý muốn thì sẽ đến Đệ Ngũ Phong học trận pháp. Trảm Long Kiếm thì dễ rồi, có điều phải đến Đệ Bát Phong.
Mạc Chính Đông nói.
Cám ơn sư phụ xong, Giang Lan rời khỏi Đệ Cửu Phong.
Bây giờ đi đến khách điếm.
Đi đến ngọn núi khác học tập, điều này ngoài ý muốn của Giang Lan.
Nhưng phải tấn thăng Nguyên Thần trước.
Vấn đề không lớn.
Điều duy nhất cần quan tâm là những ngọn núi khác không an toàn giống như Đệ Cửu Phong.
Đến lúc đó phải cảnh giác hơn.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cho người ta cảm giác thoải mái.
Giang Lan đón ánh nắng mặt trời, bước đi.
Hôm nay thời tiết thật đẹp.
Đi vào khách điếm, Tiểu Vũ đã đến.
Lúc này, nàng đang đọc sách, giống như thiếu nữ siêng năng học tập.
Nhìn thấy Giang Lan đến, Tiểu Vũ khép sách lại, lặng lẽ giấu sau người.
- Muốn hỏi sư đệ vài vấn đề.
Khi Giang Lan đến, Tiểu Vũ trực tiếp mở miệng.
- Mời sư tỷ nói.
Giang Lan đứng trước mặt Tiểu Vũ.
- Sao sư đệ học được Trảm Long Kiếm?
Tiểu Vũ hỏi.
- Nhìn một lần là học được.
Giang Lan trả lời.
Đúng là hắn chỉ nhìn một lần.
Trảm Long Kiếm dựa vào cơ duyên, nếu không phải vậy thì khắp Côn Luân ai ai cũng biết.
Long Tộc còn chịu được Côn Luân?
Không chết không thôi là chuyện bình thường.
- …
Tiểu Vũ nhìn cả đêm, không học được.
Kẽo kẹt!
Lúc này, khách điếm cửa mở.
Là ông chủ khách điếm.
- Vào đi.
Giang Lan và Tiểu Vũ đi vào.
- Hôm nay ông chủ không ra ngoài nữa sao?
Tiểu Vũ tò mò hỏi.
Giang Lan cũng cảm thấy, hôm nay ông chủ không cầm bất cứ gì, có vẻ khác so với trước đây.
- Giúp xong, hôm nay là ngày cuối cùng các ngươi đến đây giúp đỡ.
Ông chủ đi về phía sau nhà.
- Hai người các ngươi quét dọn vệ sinh trước đi.
Giang Lan nhìn mặt đất, phát hiện có không ít bình rượu và xương gà.
- Những người này đúng thật là tùy ý.
Nhìn những thứ trên mặt đất, mặc dù trong lòng Giang Lan có điều muốn hỏi, nhưng không quan tâm chút nào.
Sau đó, hắn bắt đầu thu giọn đồ đạc.
Tiểu Vũ ngồi xổm bên cạnh hắn, giúp đỡ thu giọn,
- Sư đệ đến đây là vì muốn lĩnh ngộ Nguyên Thần sao?
- Ừm, nhưng loại vật như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Giang Lan dọn bình rượu, sau đó đứng dậy thu thập những thứ còn lại.
Nếu hôm nay là ngày cuối cùng, đại khái là hắn không có duyên phận đó, Tiểu Vũ đang hỏi cái này.
Nàng cũng không nói gì thêm, chỉ đưa cây chổi cho Giang Lan.
Lúc nàng lên Nguyên Thần, cũng gặp không ít chuyện.
Tấn thăng Nguyên Thần cũng không dễ dàng như vậy.
- Đúng rồi, sư đệ nhập môn bao nhiêu năm?
Tiểu Vũ hỏi.
- Hơn một trăm bốn mươi năm.
Giang Lan nói.
- Như thế. . . Còn nhỏ sao?