Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 126: Tu luyện cửu kiếp lực.

Chương Trước Chương Tiếp

Trở lại Đệ Cửu Phong, đầu tiên Giang Lan đi về phía Động U Minh.

Hắn không thấy vết thương trên người nữa.

Cũng rất khó phát hiện nội thương, đã không sao nên không lo lắng.

Lúc quay về Động U Minh, Giang Lan điều chỉnh khí tức, làm cho bản thân ở vào trạng thái tương đối tốt, sau đó bắt đầu thử học tập Cửu Kiếp Lực.

Một trận chiến hôm nay, hắn cảm giác bản thân vẫn quá yếu.

Tất cả mọi người đều là Phản Hư trung kỳ, nhưng hắn muốn giết chết đối phương còn cần ăn Đại Lực Kim Cương Hoàn, thậm chí đánh bảy tám quyền.

Làm trễ thời gian rất lâu.

Gần như kiệt lực.

Nếu như không phải trên người có nhiều đan dược và pháp bảo.

Có lẽ tối nay hắn không quay về dễ dàng như vậy được.

Trong khoảng thời gian này, Yêu Tộc rất yên tĩnh, nhưng Thiên Nhân Tộc còn uy hiếp.

Nhưng nếu không gặp, Giang Lan cũng rất khó biết được mục đích của những người này.

Trừ phi đi nghe lén bọn chúng nói chuyện.

Ngược lại, không phải không được.

- Ngày mai xem còn phải ở khách điếm bao lâu nữa. Nếu còn mười ngày nửa tháng, ta sẽ tìm một Thiên Nhân Tộc, điều tra tình hình rõ ràng.

Nếu như muốn nhắm vào hắn, vậy thì trực tiếp ra tay.

Nếu không liên quan đến mình, tạm thời bỏ qua.

Tránh đánh cỏ động rắn.

Đương nhiên, nếu đối phương nhắm vào hắn, lại quá mạnh, vậy thì quay về Đệ Cửu Phong.

Nói với sư phụ là hắn đốn ngộ.

Đã lên Nguyên Thần.

Giang Lan không nghĩ nhiều nữa, hắn ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt.

Lúc này, sự chú ý của hắn nhìn vào một quyển sách trong đầu.

Đó là Cửu Kiếp Lực.

Tối nay, hắn muốn thử mở quyển sách này ra, nếu như mở ra thì chẳng khác nào học được.

Còn học xong có tình huống thế nào, hắn không biết.

Mặc dù hắn học xong Trảm Long Kiếm, nhưng muốn phát huy được thực lực chân chính thì còn kém xa.

Trảm Long Kiếm chỉ có một kiếm, nhưng Cửu Ngưu Lực lại khác.

Cửu Ngưu Lực có tầng thứ.

Có lẽ Trảm Long Kiếm cũng có cảnh giới, nhưng không có phân chia chính xác.

Hoàn toàn dựa vào sự lĩnh ngộ.

Ngay khi Giang Lan muốn mở Cửu Kiếp Lực, bỗng nhiên hắn thấy được Thái Thượng Vong Tình bên trên.

Quyển sách này, hắn đã có được từ lâu, thậm chí giá trị của nó không thua gì tạo hóa thiên địa.

Hắn có thể cảm giác rõ rệt.

Nhưng tạm thời không học được.

Thậm chí không thể tham khảo.

Hắn có một loại cảm giác, nếu tiếp xúc, hắn không muốn học cũng sẽ học được.

Thậm chí không thể tham khảo.

Cuối cùng có thành tựu Thái Thượng Vong Tình, hắn không muốn điều này.

Dù là chí công vô địch, hắn cũng không thích.

Giang Lan không nghĩ nhiều nữa, hắn mở Cửu Kiếp Lực ra.

Ngay lúc hắn mở ra, Cửu Ngưu Lực bắt đầu phun trào, Trấn Thần Kình cũng lao nhanh trong huyết mạch.

Ngay khi Trấn Thần Kình phun trào, Cửu Ngưu Lực cũng vận chuyển đến cực hạn, giống như có man ngưu vô hình đang chạy điên cuồng.

Cơ thể Giang Lan phải phải thừa nhận biến cố bất thình lình.

Lúc này, cơ thể hắn xuất hiện vô số vết rách, không chịu nổi sự cuồng bạo của Cửu Ngưu Lực và Trấn Thần Kình.

Đối mặt với tình huống này, Giang Lan cũng không hoảng hốt, vẫn trong giới hạn chịu đựng của hắn.

Cửu Kiếp Lực là thuật pháp trên của Cửu Ngưu Lực, vốn dĩ rất khó tu luyện.

Quan trọng nhất là cảnh giới của hắn sẽ rơi xuống một bậc.

Tiên Thuật, không phải Tiên thì khó chạm vào, chứ nói gì đến học được.

Tình huống như bây giờ không tính là nghiêm trọng.

Nếu như hắn là Tiên, tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Trực tiếp học là được.

Lực lượng cuộn trào, Giang Lan cảm nhận được lực lượng làm tổn thương hắn, cũng cảm nhận được sự thay đổi.

Hắn không hề can thiệp vào.

Lúc này, cuốn sách về Cửu Kiếp Lực đã hoàn toàn mở ra, Giang Lan cũng hiểu rõ nội dung bên trên trong nháy mắt.

Sau đó dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Lúc này, Giang Lan đã hiểu rõ.

Lúc hai cỗ lực lượng đang lao nhanh, muốn dung hợp vào nhau, mà thứ dung hợp thành chính là Cửu Kiếp Lực.

Về cơ bản thì vẫn là Cửu Ngưu Lực.

Bò....ò...!

Tiếng trâu gọi vô hình từ trong huyết mạch vang lên.

Lúc này, lực lượng lao nhanh đến cực hạn, Cửu Ngưu Lực bắt đầu thay đổi hoàn toàn mới, lực lượng cuồn cuộn như biển lớn thu nhỏ trong nháy mắt.

Chỉ trong chốc lát, chỉ còn lại một dòng nước nhỏ.

Dường như con trâu mộng biến thành con trâu non mới ra đời.

Nhưng nguồn gốc của khí tức nhỏ như sợi tóc kia lại kinh khủng hơn Cửu Ngưu Lực rất nhiều.

Oanh! !

Chút lực lượng nhỏ như sợi tóc mở rộng trong nháy mắt, sau đó biến trở về Cửu Ngưu Lực như trước.

Giang Lan cũng mở mắt ra trong nháy mắt.

Đầu tiên, hắn ổn định lực lượng trên người.

Một lúc sau, lực lượng của hắn lắng lại, vết thương trên người cũng khôi phục lại nhanh chóng.

Cũng không để lại dấu vết gì.

- Xong rồi.

Giang Lan có thể phát hiện ra, hắn đã tu thành Cửu Kiếp Lực, nhưng bản chất vẫn là Cửu Ngưu Lực.

Chỉ là thay đổi chất.

Một tia lực lượng vừa rồi đã hoàn toàn vượt qua Cửu Ngưu Lực.

Nhưng…

Không dùng được.

Chỉ trong tích tắc, không đủ đánh một quyền.

- Không biết nếu ta đánh ra, có thể đến gần Phản Hư viên mãn không?

Nhưng hắn chắc chắn một điều, giết vị Yêu Tộc Phản Hư trung kỳ kia, một quyền là đủ.

Thật ra Cửu Ngưu Lực rất mạnh, nhưng Yêu Tộc kia thuộc về hàng ngũ thể tu.

Đối phương lại có thiên phú cao, nếu không nhờ Cửu Ngưu Lực mạnh mẽ, trận chiến tối qua, chưa chắc hắn đã thắng.

Có nhiều thủ đoạn thuật pháp, không biết còn phải đánh đến bao giờ mới chiếm được ưu thế, giết đối phương.

Giang Lan bình tĩnh lại khí tức, muốn đi ra ngoài.

Trời đã sáng lên, chút nữa còn phải đến khách điếm.

Nhưng hắn muốn đi tìm sư phụ trước.

Tối hôm qua, hắn đã suy nghĩ đến chuyện này, chuyện trận pháp không thể kéo dài được.

Dù sao cũng liên quan đến chuyện hắn bế quan.

Mặc dù cách thời gian phun trào của U Minh còn mấy chục năm, nhưng đề phòng trước vẫn hơn.

Tưới cho trứng thực vật và hoa U Dạ chút linh dịch, Giang Lan đi ra bên ngoài.

Trước mắt, Cửu Kiếp Lực không cần dùng đến, nhưng ở Phản Hư hậu kỳ thì chỉ có thể đánh ra được một quyền.

Nếu không được, Phản Hư viên mãn chắc chắn được.

Loại chuyện này không vội vàng được.

Có thể học được đã rất hiếm thấy rồi.



Đỉnh núi Đệ Cửu Phong, Giang Lan nhìn thấy sư phụ đang ngắm mặt trời mọc.

- Sư phụ.

Giọng nói của hắn chứa đựng sự cung kính.

- Đúng lúc vi sư có chuyện muốn tìm ngươi.

Nghe được giọng nói của Giang Lan, Mạc Chính Đông quay người nhìn về phía hắn.

Sau đó hắn lấy một hạt châu màu xám, đưa cho Giang Lan.

- Vì có quan hệ thông gia, có lẽ gần đây ngươi sẽ bị để mắt đến, cầm cái này đi, trong phạm vi Côn Luân sẽ an toàn hơn nhiều.

Giang Lan cầm hạt châu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Long Tộc và Yêu Tộc đã theo dõi hắn.

Sư phụ nói là sẽ an toàn hơn rất nhiều, nói cách khác thì có khả năng không an toàn.

Vẫn dựa vào việc bản thân cẩn thận hơn.

Thế giới Đại Hoang vốn rất nguy hiểm, có vài việc không phải bản thân không muốn cuốn vào thì sẽ không bị dính.

Điều duy nhất có thể làm chính là cố gắng đừng để dính đến những chuyện này.

Nếu như bị cuốn vào thì phải nghĩ cách xử lý.

Đương nhiên, có vài việc không cần dính vào, hắn cũng chọn dính vào.

Ví dụ như trông coi Động U Minh.

Thật ra, chờ sau khi thành Tiên, lựa chọn tốt nhất là hắn rời đi, không bị trói buộc.

Đại Hoang lớn như vậy, chỉ cần cẩn thận, hắn có thể đi đến bất cứ chỗ nào.

Tìm nơi tốt hơn để đánh dấu.

Nhưng sư phụ đối xử với hắn quá tốt.

Hắn phải ở lại, thực hiện chức trách làm đồ đệ của mình.

- Cám ơn sư phụ.

Giang Lan cảm ơn, sau đó không nhiều lời nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)