Đoạn Vân Nhai.
Một nam tử trung niên nhìn năm người phía trước, hỏi.
- Nghĩ ra biện pháp gì không?
Đây là lần đầu tiên hắn thống lĩnh tiểu đội, Mãng Độc.
Lần này, hắn đến đây với danh nghĩ tìm đồ vật cho Yêu Tộc, ngoài việc không dám đến gần Côn Luân ra, bọn họ cũng không dám đưa quá nhiều người đến.
Lo lắng về Côn Luân là một chuyện, chủ yếu là vì mục tiêu quá lớn, dễ dàng bị nhắm vào.
Ví như người Long Tộc.
Trong Côn Luân, ngoài thần nữ ra, có vẻ như còn có một con rồng không rời đi.
- Trước mắt, Đệ Cửu Phong chỉ có hai người, một là phong chủ Mạc Chính Đông, một là đệ tử có thiên phú không cao.
Một nam tử cao gầy mở miệng nói.
Chính là một thành viên trong tiểu đội.
- Một người nâng cao tu vi nhờ linh dược chính là phế vật, không đáng nhắc đến. Nếu không phải vì hắn là đối tượng thông gia với Long Tộc, ta còn chả liếc mắt nhìn một cái. Không nhắc đến hắn nữa, nếu rơi vào tay ta, ta sẽ phế hắn. Còn giết hay không thì chờ đại thống lĩnh. Bây giờ nói về chuyện của ra vào U Minh.
Mãng Độc xua tay, nói.
Do dự một lúc, Tú Tiến nhắc nhở
- Thống lĩnh, đại thống lĩnh từng nói, trừ phi cách xa Côn Luân, nếu không phải vậy thì không được ra tay với người này. Phải chờ đại thống lĩnh đến, nếu ra tay thì đánh cỏ động rắn mất.
Mãng Độc quay đầu nhìn Tú Tiến, khuôn mặt trở nên hung ác.
- Ngươi đang dạy ta làm việc?
Lúc này, hung ý từ Mãng Độc tỏa ra khắp nơi.
Mọi người giật mình sợ hãi.
Tú Tiến càng sợ hơn.
- Thuộc hạ không dám.
- Vậy đến gần động U Minh bằng cách nào?
Mãng Độc lạnh lùng hỏi.
- Nếu nhìn gần, có thể tìm người trà trộn vào trong Côn Luân, sau đó dùng danh nghĩa tu luyện để đi vào động U Minh. Nhưng khó chọn người. Nếu nhìn lâu dài, có thể tìm người bình thường đi vào Đệ Cửu Phong, sau đó ra tay. Bây giờ cách kỳ hạn phun trào động U Minh còn một khoảng thời gian. Kịp lúc.
Tú Tiến nói.
- Côn Luân hoàn toàn không để Yêu Tộc chúng ta vào mắt, xem ra là lúc cho bọn họ ít việc để làm. Đã ra tay chưa?
Mãng Độc hỏi.
- Đã thử kế hoạch ngắn hạn. Đầu tiên là đi vào Côn Luân, sau đó xem thử có thu hoạch được gì không? Khó bắt đầu kế hoạch trong thời gian dài.
Tú Tiến nói.
- Sau khi đi vào, đầu tiên phải biết rõ ràng quan hệ thông gia.
Mãng Độc nói.
Kế hoạch động U Minh không nhanh như thế.
Mà người có quan hệ thông gia với Long Tộc cũng phải điều tra rõ ràng.
Nhưng một phế vật như vậy cần chú ý sao?
Nếu biết được vị trí, trực tiếp đánh chết cũng chẳng có vấn đề. Cùng lắm là không trốn thoát được thôi.
- Điều tra hành tung của hắn, bổn tọa muốn xem tên nhân loại vô dụng kia. Ồ, Vậy mà bám váy Long Tộc. Bổn tọa khinh thường nhất loại người này.
Giọng nói của Mãng Độc tràn đầy sự khinh thường.
Tất nhiên năm người trước mắt hắn không dám có ý kiến. Mặc dù thống lĩnh có tính tình nóng nảy, làm việc lỗ mãng. Nhưng hắn rất mạnh. Hơn nữa còn tinh thông trận pháp.
Còn có thần lực trời sinh.
Đông!!
Ngay khi bọn họ muốn đáp lại Mãng Độc, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng động.
Có hai người trong bọn họ trực tiếp chạy ra ngoài.
Sau đó tất cả mọi người thấy có bóng người đang bỏ chạy.
Tốc độ rất nhanh.
- Tất cả đuổi theo, bất cứ giá nào cũng phải bắt được hắn.
Gương mặt Mãng Độc trở nên âm trầm.
Lại có người nghe trộm bọn họ nói chuyện. Trận pháp của hắn không hề phản ứng.
Còn ba người nữa thì trực tiếp đuổi theo.
Tất nhiên, bọn họ cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu để Côn Luân biết được, không chỉ tất cả kế hoạch sẽ thất bại, còn phải chạy khỏi nơi này trong đêm.
Nếu không phải người Côn Luân thì còn dễ nói.
Đợi tất cả mọi người đi, Mãng Độc mới đứng lên, toàn lực đề phòng.
- Đi ra đi, ngươi đã dẫn mọi người rời khỏi đây rồi, nếu không ra thì còn đợi bọn họ quay về sao?
Ngay lúc này, Mãng Độc cảm thấy sau lưng có lực lượng hiện lên.
Hắn không do dự chút nào.
Hội tụ toàn bộ lực lượng, huyết mạch phồng lên, thanh thế tăng vọt, lực lượng lớn đến mức cực điểm.
Trên cánh tay hắn xuất hiện hư ảnh con voi, bạo phát lực lượng đến đỉnh phong.
Oanh!
Lúc này, hai quyền đánh vào nhau.
Lực lượng cường đại tàn sát tứ phương.
Ầm!
Tất cả mọi thứ xung quanh hóa thành tro bụi.
Nóc hầm trên Đoạn Vân Nhai bị phá nát.
Rừng cây xung quanh cũng tan biến.
Mãng Độc dùng hết sức, hắn có tự tin tuyệt đối.
Nhưng… Sau khi hắn đánh một quyền ra, có cảm giác đối mặt với núi cao vô tận.
Sức mạnh đó rất đáng sợ, làm cho hắn phải rung động, cũng làm cho cánh tay hắn đau nhức kịch liệt.
Răng rắc.
Mãng Độc cảm giác được rõ ràng cánh tay của hắn bị đánh gãy.
Hắn không cố chống, trực tiếp lùi lại.
Ầm!
Mãng Độc bị đánh bay ra ngoài.
Xung quanh có mảnh gỗ rơi xuống, mà ở trước người Mãng Độc, một bóng người mờ ảo hiện ra.
- Ngươi là ai?
Không hề quan tâm tay phải, hắn còn có thể chiến đấu.
Giang Lan hơi ngạc nhiên, hắn đánh lén thất bại.
Quả nhiên, người trước đó đã lừa hắn.
Thống lĩnh nơi này không phải Phản Hư sơ kỳ, đã là Phản Hư trung kỳ rồi.
Thậm chí sắp lên Phản Hư hậu kỳ.
Chỉ kém một chút.
Những người khác, có một người là Phản Hư sơ kỳ, còn lại là Nguyên Thần.
Giang Lan cũng không lo lắng những người khác, hắn chỉ chú ý Phản Hư trung kỳ kia.
Nếu chỉ dẫn một hai người đi, vậy thì hắn giết nguyên một đám, còn nếu dẫn được tất cả mọi người đi, vậy thì hắn trực tiếp giết chết người này. Những người khác xử lý sau là được. Đương nhiên, hắn muốn chọn cái sau hơn.
Kẻ mạnh nếu bỏ trốn rất phiền phức, nên hắn muốn dùng cách nhanh nhất giết chết kẻ mạnh nhất, sau đó xử lý những tên còn lại.
Dù những người khác chạy trốn, cũng chẳng sao, thủ lĩnh đã chết, những kẻ còn lại không đáng lo.
Nhưng kẻ mạnh nhất đề phòng đầy đủ thì rất phiền phức.
Nhất là kẻ đó còn có tu vi mạnh hơn hắn, hắn chỉ có thể dựa vào Cửu Ngưu Lực.
Vốn nghĩ rằng kế hoạch rất thành công, nhưng đối phương vừa gặp đã nói toạc ra, làm cho hắn ra tay trong vội vã.
Mà thực lực của đối phương, đúng là mạnh đến mức không còn gì để nói, nếu như không phải gần đây Cửu Ngưu Lực đạt đến đỉnh phong, có lẽ hắn đã không chiếm được thế thượng phong.
- Ngươi biết ta muốn ra tay với ngươi?
Giang Lan hỏi.
Giọng nói bình tĩnh không hề thay đổi.
- Người nghe trộm không tiếng động, sao có thể bị phát hiện được? Dù có bị phát hiện, cũng là do cố ý. Có lẽ muốn dẫn người rời đi, sau đó giải quyết từng phần, người không đi chính là người dễ giải quyết nhất? Nhưng ngươi đã từng nghe đến câu điệu hổ ly sơn chưa?
Mãng Độc nhìn Giang Lan, trong ánh mắt có sự ngưng trọng.
- Đương nhiên, tất cả những điều này đều là suy đoán của ta, cuối cùng để ngươi đi ra, vẫn cần lừa dối một chút nữa.
Giang Lan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng học được.
Hắn đúng là không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn, nói cách khác thì hắn chưa gặp được nhiều tình huống thế này,
Nhưng nói về dùng mưu kế, hắn không am hiểu lắm.
Thứ hắn am hiểu nhất là trực tiếp giết địch.
Một giây sau, Giang Lan biến mất tại chỗ.
Mãng Độc không hề kinh hoàng, hắn bước lên một bước, cơ thể bắt đầu thay đổi, làn da cũng trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.
Cánh tay xuất hiện tượng bì dày đặc, trong đó có huyết mạch đang sôi trào.
Mãng Độc gầm nhẹ một tiếng, lập tức bắt đầu phản công.
Không thấy rõ tu vi của đối phương, có lẽ cùng cảnh giới với hắn.
Chưa phải Phản Hư hậu kỳ, cùng cảnh giới, một nhân loại mà lại so nhục thân, lực lượng với hắn?
Hắn sẽ cho đối phương biết, cảm giác bị một quyền đánh nát đầu sẽ thế nào.
Để cho hắn nhìn thấy hình ánh máu tươi bắn tung tóe.
Chỉ là một nhân loại.