Giang Lan đứng ở phía xa.
Phía trước hắn có hai người, trên mặt có ấn ký hỏa diễm.
Mà dưới chân hai người kia có hai người đang nằm, đó là một nam một nữ, bọn họ đang úp mặt xuống.
Không nhúc nhích, nhưng vẫn còn khí tức, có lẽ đang hôn mê.
Nhưng trước mắt, Súc Địa Thành Thốn vẫn chưa kết thúc, người khác chưa phát hiện ra hắn.
Người sử dụng thần thông không phải hai người kia.
- Hai người, vừa đủ, nhưng có thể sử dụng bọn họ trà trộn vào Côn Luân được sao? Ngọn nguồn Vạn Sơn, Thánh Địa Côn Luân dễ chui vào thế sao?
Giang Lan nghe được tiếng nói vang lên ở phía trước.
- Có thể nói là không khó, nghe nói Côn Luân cố ý làm vậy, nhưng ta cảm thấy Côn Luân không gì hơn cái này.
- Sau khi vào có thể thấy nữ thần Dao Trì không?
- Ai biết được, đi vào rồi biết.
Lúc này, Súc Địa Thành Thốn kết thúc, bóng người Giang Lan xông vào mắt hai người.
Bọn họ là hai nam tử, đứng trong đêm đen, ánh mắt hơi sáng lên, tầm mắt rất rộng.
- Hai Nguyên Thần.
Giang Lan nhìn hai người kia, trong lòng bình tĩnh.
Xung quanh không có nguy hiểm gì, nhưng hai người kia không phải là người đứng đầu.
Súc Địa Thành Thốn, cho dù đây chỉ là thần thông, nhưng cũng có sức mạnh tầng thứ.
Cho hai người kia thêm một trăm năm cũng không sờ đến cảnh giới đó.
- Ngươi là ai?
Nam tử tóc dài trong bóng tối cảnh giác nhìn Giang Lan, hỏi.
Mặc dù đang buổi đêm, nhưng hắn nhìn rất rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Nhưng hắn không thể thấy được rõ dáng vẻ của người trước mặt.
Ăn mặt, khuôn mặt, không rõ ràng bất kỳ thứ gì.
Điều này không bình thường.
Nhưng bọn họ phát hiện, người này bị Súc Địa Thành Thốn kéo qua.
Điều này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Giết người diệt khẩu.
Trong chớp mắt, hai người nổi lên sát ý.
Thoạt nhìn chỉ có tu vi Kim Đan viên mãn, khó đánh chết trong chớp mắt, nhất là trên người còn có pháp bảo không kém.
- Ta chỉ đi dạo trong rừng cây, ngoài ý muốn bị các ngươi kéo qua mà thôi.
Giang Lan nhìn hai người kia, mở miệng nói.
Người Súc Địa Thành Thốn không xuất hiện, hắn không cần làm kẻ địch với những người này.
Vì nếu bị nhiều người chú ý, sẽ ảnh hưởng đến việc đi ra ngoài độ kiếp.
Tránh mình Thiên Nhân Tộc đã đủ phiền toái rồi.
- Ngươi thấy mặt bọn họ chưa?
Nam tử tóc ngắn nhìn hai người dưới chân, hỏi Giang Lan.
- Không thấy.
Giang Lan nói.
Đúng là không thấy.
- Vậy được rồi, ngươi đi đi.
Nam tử tóc dài nói thẳng.
Giang Lan.
- …
Cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hắn không nói gì thêm, quay người rời đi.
Nhưng lúc rời khỏi, hắn yên lặng giữ thêm một lưu âm ngàn dặm ở đây, hắn có được lúc đánh dấu.
Dù hắn rời khỏi đây, cũng có thể nghe được những lời bọn họ nói.
Nếu bình thường bị kéo vào, hắn cũng không quan tâm, nhưng hai người kia đến đây vì thần nữ Dao Trì.
Ngao Long Vũ không phải là người bọn họ có thể tiếp xúc, nhưng…
Hắn thì dễ dàng.
Qua một thời gian ngắn nữa, đa số mọi người sẽ biết quan hệ giữa hắn và Ngao Long Vũ.
Nhìn thấy Giang Lan đi thật, nam tử tóc ngắn ngạc nhiên nói.
- Cứ vậy mà thả hắn đi sao?
- Đương nhiên không thể, trên ngọn núi này có mê trận thiên nhiên, thủ lĩnh còn cải tiến thêm nữa, với tu vi này của đối phương thì không trốn thoát được. Chúng ta quay về rồi bảo thủ lĩnh đến. Trên người kẻ này có bí mật, mà chúng ta không thích hợp đánh cỏ động rắn.
Trong mắt nam tử tóc dài có sự lạnh lùng.
- Nói đến, Long Tộc và Côn Luân còn có quan hệ thông gia?
Nam tử tóc ngắn không quan tâm Giang Lan đã rời đi, hắn tự mình ôm đệ tử Côn Luân, muốn khiêng về.
Nam tử tóc dài cũng khiêng một người lên, nói.
- Tiền tuyến bàn luận xôn xao, nếu không vì thế thì sao chúng ta lại phải đến đây? Điều này đả kích đến Yêu Tộc quá lớn. Nếu Côn Luân giúp đỡ, Long Tộc có thể vượt qua chúng ta. Mục tiêu lần này của chúng ta không phải là thần nữ Dao Trì, mà là đối tượng thành hôn của thần nữ.
- Giết chết hắn?
- Ai biết được, cứ bắt về đã, hắn chết hay sống chúng ta không quyết định được. Nghe nói tu vi của hắn nhờ tài nguyên đổ vào. Không đáng lo ngại.
Ngay khi hai người muốn rời đi, bỗng nhiên phía trước có một bóng người hiện ra.
Hai người sững sờ, vô thức lui về sau.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn người đến.
- Là ngươi?
Nếu như bọn họ không đoán sai, người vừa bất ngờ xuất hiện chính là người vừa rồi đi ngang qua.
Tu vi Kim Đan viên mãn.
Bởi vì cảm thấy không thể trực tiếp đánh chết đối phương, nên bọn họ mới không ra tay.
Không ngờ người này lại tự mình đưa đến cửa.
- Là ta.
Giọng nói của Giang Lan vang lên.
Vốn hắn còn muốn rời đi, nhưng nghe được mục đích đến Côn Luân của mấy người này là hắn.
Hắn không rời đi nữa.
Lúc này, không cần để lại bọn họ nữa.
Dù sao đối phương cũng là Yêu Tộc.
Gần đây, bên ngoài có Yêu Tộc đến.
Có lẽ những người này đến vì hắn.
Côn Luân và Long Tộc có quan hệ thông gia, ảnh hưởng rất lớn đến nhiều nơi.
Dù là Long Tộc hay Côn Luân, đều là tồn tại cường đại, mặc dù hai nhà thông gia với nhau, nhưng lại không có khả năng liên thủ.
Nhưng bây giờ Long Tộc đang khai chiến với Yêu Tộc, đây là một đả kích vô hình.
Rất dễ làm cho Yêu Tộc bại trận.
Để phá hư mối quan hệ thông gia này, hắn trở thành mục tiêu cần loại bỏ.
Thật ra, trong mắt Giang Lan, dù có giết hắn cũng chẳng tạo nên sóng gió gì.
Côn Luân có nhiều người như thế, cứ đổi một người là được, chẳng qua sẽ ảnh hưởng đến quá trình.
Trị ngọn không trị gốc.
Hay nói cách khác, Yêu Tộc chỉ cần trị ngọn là đủ?
- Không phải ngươi đi ngang qua, sẽ rời đi ngay sao?
Gương mặt nam tử tóc ngắn mờ mịt.
Bây giờ người này xuất hiện ở đây, chắc chắn không có ý tốt.
Bản thân không tìm đối phương gây phiền phức, hắn còn dám đi lên, xem ra có chỗ dựa.
- Bỗng nhiên không muốn đi nữa.
Giang Lan nhìn hai người kia, nói.
- Muốn hỏi các ngươi mấy vấn đề.
Chắc chắn Yêu Tộc không chỉ có hai người bọn họ đến đây, hắn muốn biết rõ ràng.
Nếu phải xử lý, tất nhiên sẽ xử lý hết luôn.
Yêu tộc người tới khẳng định không chỉ hai người bọn họ, hắn cần muốn biết rõ ràng.
Gần đây hắn không quay về bế quan.
Nên dễ gặp mai phục.
Nếu như lần này không ngoài ý muốn bị kéo đến, vậy thì đã khác rồi.
Mai phục nhắm vào hắn, tuyệt đối không chỉ có hai người kia, dù sao, trước mắt hắn là Kim Đan viên mãn, để cẩn thận hơn, đám người kia sẽ xem hắn như một Nguyên Thần.
Lúc đó hắn chỉ có phần trốn.
Nếu như chuyện ở khách điếm kết thúc, có lẽ hắn sẽ không quan tâm đến những người này, hắn sẽ về Đệ Cửu Phong bế quan, đợi thành Tiên mới xuống núi.
- Ngươi muốn hỏi chúng ta sẽ giết ngươi thế nào sao?
Nam tử tóc dài nói, giọng nói chấn động bốn phương, công kích tinh thần.
Cây cỏ bên cạnh bị phá nát.
Cùng lúc đó, hai người vứt đệ tử Côn Luân trên vai xuống.
Nếu xuất hiện thì không cần nói nhảm, thử người này xem sâu hay cạn trước đi.
Không được thì thôi vậy, bỏ hai đệ tử Côn Luân qua một bên, trực tiếp xông lên.
Nam tử tóc ngắn bay lên trời, sau lưng có hai cánh đen xuất hiện.
Nam tử tóc dài lui về sau, hắn hơi lắc đầu, một hư ảnh sư tử xuất hiện.
Sau đó hắn há miệng rống to.