Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 121: Sư đệ không thích ngao sư tỷ sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Vũ luôn đi theo Giang Lan, sau đó đi đến quầy.

Lần này nàng cũng hiểu được, hóa ra bình dễ rơi kia vẫn luôn ở đây.

Từ ngày đầu tiên đã như vậy.

Nàng nhớ lúc trước sư đệ bảo mình giữ cái ly lại.

Vốn còn nghĩ do mình không nhìn thấy, nhưng trên thực tế là do nàng không phát hiện ra.

Còn Giang sư đệ đã biết từ trước.

Còn cái ly vừa vỡ kia, là do hắn cố ý?

Do dự một chút, Tiểu Vũ hỏi.

- Không còn ly sắp rơi nữa sao?

- Còn có.

Giang Lan nhìn danh sách những người đặt rượu ngon, không có Ngao Dã.

Còn chuyện đưa Tiểu Vũ nhìn những đồ vật sắp rơi kia, chỉ là vì không ghét đối phương mà thôi.

Có lẽ vị sư tỷ này giống như thiếu niên lúc trước, chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

- Còn có hai cái.

Giang Lan bình tĩnh nói.

- Sư tỷ có thể tự tìm, bình tĩnh lại là được.

Lần đầu tiên hắn phát hiện bình nơi này sẽ ngã xuống là khi nhắm mắt tu tâm.

Đó là lần đầu tiên đến khách điếm, nhìn như còn gặp Ngao sư tỷ.

Nhớ đến Ngao Long Vũ, hắn sẽ nhớ đến Trảm Long Kiếm.

Nếu như nàng biết hắn luyện Trảm Long Kiếm, không biết có bị hiểu nhầm không.

Lúc đó, ánh mắt của tất cả Long Tộc nhìn hắn cũng thay đổi.

Vì lý do an toàn, không nên lộ chuyện này ra với Long Tộc.

Tránh bị căm thù.

Mặc dù có khả năng đã bị căm thù rồi.

Hắn ở Côn Luân, mặc dù giống như sư phụ nói, là thủ tịch đệ tử của Đệ Cửu Phong, là nhân tuyển mạnh mẽ nhất để kế thừa Đệ Cửu Phong.

Nhưng nơi này khác với những ngọn núi khác.

Nhất là phần lớn người trong Côn Luân đều biết thiên phú của hắn không tốt.

Long Tộc càng không vừa lòng.

Còn về Ngao Long Vũ.

Hắn không hiểu rõ về người này, cũng chưa tiếp xúc sâu.

Cảm giác duy nhất là, đối phương không muốn nợ người khác đồ vật.

Những việc trong chức trách, có vẻ như còn hay xen vào chuyện của người khác.

Còn về ngoại hình… Không thể bắt bẻ.

Nhưng người tu tiên theo đuổi trường sinh, tính cách mờ nhạt, ít khi bị vẻ bề ngoài mê hoặc.

Còn Ngao Long Vũ nghĩ về hắn thế nào thì không thể suy đoán.

Lúc này Tiểu Vũ nghe Giang Lan nhắc nhở thì hiểu ra.

Lòng bình tĩnh thì có thể phát hiện.

Khó trách Giang Lan có thể phát hiện được hết.

Trong cùng thế hệ trên Côn Luân, không có ai có thể so tính cách bình tĩnh với sư đệ Đệ Cửu Phong được, đây là chuyện mà ai cũng biết.

Nhất là sau khi hắn đăng Thiên Thê.

Sư đệ Đệ Cửu Phong chính là người tâm tính cao nhất.

Không ai có thể vượt qua.

Sau đó, Tiểu Vũ nhân lúc không có khách, nhắm mắt lại.

Nàng làm lòng mình bình tĩnh lại, cho bản thân ở trong trạng thái không linh.

Thân tâm hợp nhất.

Trái tim bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, mà nàng đứng trên mặt hồ, cảm nhận sự yên bình.

Một lúc sau, nàng cảm giác có một gợn sóng hiện lên.

Tiểu Vũ mở to mắt, nhìn về phía gợn sóng.

Loảng xoảng!

Chén trà vỡ nát.

Tiểu Vũ trơ mắt nhìn chén trà rơi xuống, nàng dùng thuật pháp nhưng không có tác dụng.

Nhưng lần này, nàng không thấy vọng, ngược lại cảm thấy hưng phấn.

Tiểu Vũ không hề do dự, nàng nhảy xuống khỏi ghế nhỏ, quét dọn mảnh vỡ, sau đó dành thời gian cảm giác, có lẽ sẽ đỡ được chén trà.

Giang Lan chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Hắn không tham gia vào.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Tiểu Vũ sư tỷ, luôn có cảm giác như đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi yêu thích.

Hắn không để trong lòng.

Thật ra lúc này, hắn muốn biết mình nên đi nơi nào thử Trảm Long Kiếm, không thể tìm Chân Long, nếu đi cũng chỉ có thể tìm Yêu Long.

Nhưng Yêu Long cũng rất hiếm gặp.

Giang Lan tĩnh tâm, không lâu sau, hắn phát hiện có bình rượu sắp rơi.

Ở bên quầy khác.

Hắn nhìn qua.

Sắp rơi.

Nhưng trong nháy mắt, Tiểu Vũ đã nhảy ra ngoài.

Loảng xoảng.

Nàng té ngã trên đất.

Nhưng trong tay cầm được bình rượu.

Có loại cảm giác như cẩu đớp xương.

Trong đầu Giang Lan lóe lên ý nghĩ này, nhưng hắn không nghĩ tiếp.

Hắn tiếp tục nghĩ về chuyện Trảm Long Kiếm.

Giang Lan thử rất nhiều lần, nhưng Trảm Long Kiếm không hề có hiệu quả với thực vật, có chút hiệu quả với động vật, nhưng tác dụng không bằng kiếm thuật bình thường.

Vì thế, hắn phải dùng thử với Long một lần mới hiểu được chân nghĩa của Trảm Long Kiếm.

Lần sau dùng cũng thoải mái hơn.

- Sư đệ gần đây có học thêm gì không?

Bỗng nhiên giọng nói của Tiểu Vũ vang lên bên tai Giang Lan.

Hắn vô thức nói.

- Trảm Long Kiếm.

Tiểu Vũ vốn đang rất vui vẻ, nhưng nghe được câu này thì giật mình.

Nàng chớp đôi mắt to, mất tự nhiên nói.

- Sư đệ muốn chém Long?

Trên Côn Luân chỉ có một con Long.

Là ai, tất cả mọi người đều biết.

Giang Lan lắc đầu, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi.

- Chỉ muốn thử uy lực của Trảm Long Kiếm, nhưng không tìm được đối tượng.

- Sư đệ đã học được Trảm Long Kiếm rồi sao?

Tiểu Vũ ngạc nhiên.

Tất nhiên nàng có nghe nói Côn Luân có Trảm Long Kiếm, nhưng không ai học được.

Giang Lan không trả lời vấn đề này.

Tiểu Vũ ngạc nhiên, thật ra nàng nghi ngờ thiên phú của sư đệ Đệ Cửu Phong cũng mạnh như tâm tính hắn,

Nói lại, nhiều tài nguyên như vậy, tốc độ tu luyện cũng không nhanh hơn bao nhiêu.

Nhưng cũng khó mà nói được, dù sao những thuật pháp như Thất Thải Tường Vân, Trảm Long Kiếm, người bình thường không thể học được, mà hắn lại học xong.

- Nếu sư đệ muốn thử uy lực của Trảm Long Kiếm thì có thể tìm mãng xà, như vậy có thể biết được uy lực đại khái. Còn Chân Long và Yêu Long thì với thực lực của sư đệ, tạm thời không nên trêu vào.

Tiểu Vũ có lòng tốt nhắc nhở.

Giang Lan hiểu được. Hắn cảm ơn một câu.

Lúc trời sắp tối, Tiểu Vũ nhịn không được hỏi một câu.

- Sư đệ học Trảm Long Kiếm là vì không thích Ngao sư tỷ sao?

Giang Lan không hiểu vì sao Tiểu Vũ sư tỷ lại hỏi như vậy, nhưng hắn không có cách nào trả lời vấn đề này.

Đúng là hắn không thích, nhưng cũng không ghét.

Bởi vì không hiểu.

Cuối cùng, Tiểu Vũ quay về.

Tất nhiên Giang Lan cũng phải về.

Hôm nay ông chủ có dặn bọn họ không cần đợi.

Nên hai người quét dọn xong thì đóng cửa là về được.

Chỉ cần đóng cửa lại, bọn họ sẽ không mở ra được, những người khác cũng không mở ra được.

Đại khái chỉ có ông chủ và vị thiếu niên kia có thể mở ra.

Trời đã rất tối, lần đầu tiên Giang Lan quay về Côn Luân trong đêm khuya.

Ban đêm không an toàn, đi bộ quá chậm, nên hắn lựa chọn ngự kiếm phi hành.

Nhưng hắn bay chưa được bao lâu, đã cảm giác tim đập nhanh.

Giang Lan lui lại không hề do dự.

Vậy mà không dùng Thiên Hành Cửu Bộ đầu tiên, làm hắn bị chậm mất một nhịp.

Giang Lan cảm giác mặt đất đang lui về sau.

- Thần thông Súc Địa Thành Thốn? Ta đang ở khu vực biên giới, không phải nhằm vào ta?

Lúc này, Giang Lan mở thần thông Nhất Diệp Chướng Mục ra.

Sau đó hắn nỗ lực dùng Thiên Hành Cửu Bộ thoát khỏi ảnh hưởng của Súc Địa Thành Thốn.

Nhưng tác dụng không lớn.

Rất nhanh, hắn đã xuất hiện trên một ngọn núi.

Hắn đã từng đến ngọn núi này, đó là lúc giết Mâu Hưu.

Người Thiên Nhân Tộc sao?

Giang Lan suy đoán.

Nhưng hắn phát hiện không phải.

Giang Lan nhìn thấy phía trước có một người đứng yên, trên mặt có ấn ký, không giống với Thiên Nhân Tộc.

Hắn đã gặp qua ở đâu đó rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)