Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 120: Tiểu vũ khiếp sợ.

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Vũ nhìn sổ sách, vốn nàng đang hào hứng, bỗng nhiên mất sức sống trong nháy mắt.

Sau đó nàng yên tĩnh đứng trên ghế, đợi ông chủ quay về.

Giang Lan hơi ngạc nhiên.

Không hiểu, nhưng không hỏi.

Nhưng Tiểu Vũ đã về, hắn có thể thử đi vào nơi khác trong khách điếm.

Giang Lan khép hờ đôi mắt, trong nháy mắt hắn cảm giác xung quanh thay đổi.

Hắn đứng trong quầy khách điếm, là khách điếm thuộc về phương diện tâm thần.

Trong khách điếm không có người.

Mặc dù không thấy ai, nhưng Giang Lan có thể cảm giác được có bao nhiêu người ở đây.

Thậm chí có thể phát hiện đại khái tâm trạng của bọn họ.

Ví dụ như Tiểu Vũ bên cạnh, có chút sa sút.

- Hóa ra là vậy.

Cuối cùng Giang Lan cũng hiểu vì sao lúc trước hắn bị kéo đến đây.

Nhưng điều này nói lên rằng, ông chủ rất lợi hại.

Vì tâm cảnh kém hơn đối phương, nên không thể kéo người vào.

Có lẽ muốn vào trong cũng không vào nổi.

Sau đó Giang Lan đi ra ngoài.

Lùi ra khỏi tâm thần, hắn nhìn Tiểu Vũ một cái, nhưng lúc này khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh.

Không nhìn thấy chút sa sút nào.

Không lâu sau, ông chủ quay về.

Tất nhiên hắn và Tiểu Vũ cũng quay về tu luyện.

Sống theo quy luật bình thường.

Sau khi quay về, Giang Lan thử dùng Trà Ngộ Đạo để tu luyện, nhưng hiệu quả kém hơn so với tu luyện thuật pháp.

Trước mắt còn lại bảy phần, để lại dùng để lĩnh ngộ Cửu Kiếp Lực, hoặc thuật pháp khác.

Mấy này sau, Giang Lan như bình thường đi đến khách điếm, sau đó quay về tu luyện.

Tiếp tục rèn luyện Cửu Ngưu Lực cho thuần thục.

Những ngày này, khách điếm không có thay đổi gì, điều thay đổi duy nhất là Tiểu Vũ.

Tâm trạng của nàng càng ngày càng sa sút.

Tốc độ bắt Băng Thiền càng ngày càng nhanh.

Đến lúc Giang Lan đi, hắn phát hiện dấu việc công kích trên đường rất nhiều.

Vì thời gian gấp gáp nên Tiểu Vũ rất chăm chỉ.

Còn lý do vì sao thì hắn không biết.

Chỉ là khi đến ngày hắn đi bắt Băng Thiền quay về, cảm thấy trên sổ sách có hàng chữ.

Mấy chén rượu, mấy chén trà, ấm trà… Vỡ nát.

Điều đáng ăn mừng là mấy ngày nay không thấy Ngao Dã đến.

Điều khiến người ta lo lắng là mấy ngày nay không thấy Tỳ Hưu quay về.

Không biết có về được hay không.

Ông chủ cũng không hỏi đến.

Một ngày mới, Giang Lan cảm giác bản thân đã thuần thục Cửu Ngưu Lực, cảnh giới cũng được củng cố rất nhiều.

Tối nay hắn có thể thử tu luyện Cửu Kiếp Lực.

Thành công được càng tốt, nếu không thành công cũng không sao.

Loại chuyện này phải làm từng bước một.

Càng luống cuống thì càng lãng phí nhiều thời gian.

Hôm nay hắn đưa trứng thực vật và hoa U Dạ về nhà, thời tiết rất đẹp, có thể cho bọn chúng phơi nắng.

Hoa U Dạ đã sống mấy chục năm, trứng thực vật đã hơn tră, năm.

Đại khái sẽ không thay đổi nữa.

Xem như là sống nương tựa vào nhau.

Cũng không biết cái nào chết trước.

Không đến mức là hắn chứ?

Rót chút linh dịch cho chúng, Giang Lan đánh với bản thân một trận.

Đều thua.

Cũng chơi thêm trận pháp một lúc.

Lúc rời khỏi Đệ Cửu Phong, hắn đi qua đại điện.

Những năm này hắn luôn cố gắng cải tiến trận pháp ở đây.

Có lẽ có một ngày, toàn bộ Đệ Cửu Phong sẽ có dấu vết trận pháp của hắn.

- Hôm nay các ngươi không phải ra ngoài, cũng không cần bán rượu ngon.

Lúc đi vào khách điếm, Giang Lan đã nghe được ông chủ dặn dò.

- Ông chủ về muộn sao?

Giang Lan hỏi.

- Ừm, có lẽ gần tối mới về được, hoặc không về cũng nên.

Ông chủ giải thích tùy tiện, sau đó cõng rổ rời đi.

Mỗi sáng sớm ông chủ đều ra ngoài, nhưng không biết đi đâu.

Giang Lan và Tiểu Vũ không hỏi nhiều.

Đối với Giang Lan, biết nhiều quá dễ xảy ra chuyện.

Cứ như vậy là tốt nhất.

Tiểu Vũ là thật sự không muốn biết.

Người khác không muốn nói, nàng cũng không ép.

Nhưng mấy ngày này, tâm trạng của nàng hơi buồn bực.

Sau khi bắt Băng Thiền về, nàng phát hiện khách điếm không bị vỡ thêm đồ gì, chỉ có nàng làm vỡ.

Trước đó, nàng nghĩ nơi này vốn như vậy.

Nhưng ngày thứ hai, Tiểu Vũ phát hiện Giang sư đệ không làm vỡ cái nào. Nàng đặc biệt đếm lại, cũng không phát hiện thiếu hụt.

Vì thế, không phải do sư đệ không ghi lại.

Nàng cảm thấy bản thân mình là ngoài ý muốn, hoặc là sư đệ tìm được chén trà dự bị bù vào.

Sau đó đến ngày thứ ba, nàng phát hiện ly trà vẫn rơi.

Lúc đầu, Tiểu Vũ đặc biệt kiểm tra qua, nhưng không hề phát hiện dấu hiệu sắp rơi nào cả.

Cũng được đặt ở nơi an toàn.

Nhưng hoàn toàn không giảm được tần suất rơi vỡ, cứ cách một thời gian thì vỡ một cái.

Ngày thứ tư, nàng quay về rất sớm, Tiểu Vũ muốn xem Giang sư đệ có đổi chén trà không? Vì sao không hề có một cái nào vỡ vậy?

Tiểu Vũ cảm thấy có khả năng mình không được chào đón, bị đối xử khác biệt.

Nhưng nàng không nghĩ nhiều, dù sao cũng tương đối quen thuộc.

Chỉ có điều, nàng sẽ cố gắng hơn.

Cố gắng đề phòng cái ly rơi xuống.

Nhưng hoàn toàn không có tác dụng, nàng không phát hiện ra.

Mấy ngày này, Tiểu Vũ cảm thấy khó chịu, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, cũng không phát tiết sự khó chịu này lên người Giang sư đệ.

Yên tĩnh một mình là được rồi.

Nếu như đoán không sai, hôm nay không có chén trà bị vỡ.

Thật ra… Nàng mong sẽ vỡ một cái.

Giang Lan ở bên cạnh nhìn Tiểu Vũ, phát hiện trạng thái của nàng như mấy ngày trước, dù sắc mặt bình tĩnh nhưng cảm giác có chút ủy khuất.

Lúc này, hắn thấy chén trà bên cạnh sắp rơi, vốn định đưa tay, nhưng Giang Lan lại do dự, cuối cùng thu tay lại.

Loảng xoảng!

Chén trà rơi xuống, vỡ nát.

Âm thanh này đánh thức Tiểu Vũ, nàng dùng ánh mắt ngoài ý muốn nhìn Giang Lan đứng bên cạnh chén trà vỡ nát,

- Sư đệ không cẩn thận làm rơi?

Nàng hỏi,

Hôm nay không có cái nào bị vỡ mới đúng.

Giang Lan không trả lời, hắn quét dọn mảnh vỡ, sau đó chỉ bầu rượu bên cạnh Tiểu Vũ.

Nàng ngạc nhiên phát hiện bầu rượu suýt chút nữa rơi mất.

Tiểu Vũ vội vàng giữ lại.

- Sư tỷ đi theo ta.

Giang Lan dọn xong mảnh vỡ thì đi ra ngoài quầy.

Hắn đi đến nơi một ấm trà đang đặt.

Tiểu Vũ cũng nhìn theo, nhưng nàng không biết sư đệ muốn làm gì.

Nàng nhìn ấm trà, nhưng không phát hiện gì không đúng.

Nhưng mấy hơi thở trôi qua.

Tiểu Vũ thấy ấm trà nhúc nhích, vốn đang vững vàng, nay có dấu hiệu rơi xuống.

Nàng vô thức nhón chân giữ lại.

- Tiếp tục.

Giang Lan đi đến những nơi khác.

Tiểu Vũ khó hiểu nhìn ấm trà, sau đó đi theo Giang Lan.

Tiếp theo, nàng thấy một cái đĩa, lúc đầu rất bình thường, nhưng không lâu sau thì có dấu hiệu rơi xuống.

Tiểu Vũ giữ nó lại.

- Còn có vài chỗ.

Giang Lan bình tĩnh mở miệng.

Tiểu Vũ nhìn Giang Lan, trong mắt có chút ngạc nhiên.

Nhưng từ đầu đến cuối Giang Lan vẫn bình tĩnh.

Trong mắt không hề có chút rung động nào.

.

Sau đó chén trà, chén rượu, bình rượu, ấm trà.

Tiểu Vũ đi theo Giang Lan, thấy được những đồ vật vốn đang bình thường biến thành trạng thái rơi xuống.

Nếu như không giữ lại được, vậy thì sẽ rơi xuống đất.

Trong chớp mắt, Tiểu Vũ hiểu, không phải nàng bị nhắm vào, mà do chính nàng không phát hiện ra.

Sư đệ không làm vỡ đồ, là vì… Hắn có thể phát hiện ra trước.

Nàng không phải đặc thù.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)