Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 119: Sắp thành tiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Giang Lan đứng trong quầy, hắn đang nhìn sổ sách, lại nhìn lại quầy, phát hiện hôm nay có hai người đặt rượu ngon trước.

Đó là Lộ Gian và Ngao Dã.

Giang Lan biết Lộ Gian Đệ Bát Phong.

- Vị sư huynh này thích uống rượu đến vậy sao?

Hắn cũng không biết.

Sau đó lại đưa mắt nhìn về hai chữ Ngao Dã, hắn chưa thấy qua cái tên này.

Nhưng có họ Ngao, Giang Lan vô thức nghĩ đến Long Tộc.

Mong là không phải.

Đứng đây đợi là được.

Kẽo kẹt, chén trà bắt đầu nghiêng, lúc nó sắp rơi thì Giang Lan vươn tay đỡ, sau đó hắn bắt đầu muốn đi quét dọn xung quanh.

Mặc dù bây giờ nhìn quanh khách điếm rất sạch sẽ.

Một lúc sau, Giang Lan phát hiện, khách điếm không phải nhìn như sạch sẽ, mà nó sạch sẽ thật.

Sau khi cất kỹ bình rượu, Giang Lan thấy có người đi vào.

Có ba người, đi đầu là một nam tử trung niên, tóc đen, mắt đen, đôi mắt thâm thúy, trên người mặc áo gấm, có vẻ không tầm thường.

Bên người trung niên có một nam một nữ.

Nam tử mặc áo giáp, trên người có sát khí bùng lên, giống như tướng quân trấn giữ một phương.

Cô nương kia đoan trang ưu nhã, trên người có khí chất quý tộc.

Cô nương này đi với nam tử trung niên, có lẽ là bạn lữ.

- Không phải người Côn Luân, người có tu vi cao nhất là Nguyên Thần. Có lẽ là quý tộc vương triều bên ngoài.

Trên Đại Hoang có vô số nhân loại, nơi nào có người thì tất nhiên có quyền lực tranh đấu.

Nhưng đối với các thế lực tu tiên lớn thì không tính là gì.

Trong mắt người tu tiên chỉ có trường sinh, rất ít khi để ý những chuyện thế tục như thế này.

- Ông chủ, cho một bình rượu ngon, một ít đồ nhắm.

Người trung niên tên Chu Bách khách khí nói với Giang Lan.

- Rượu ngon thì phải chờ ông chủ về mới có, bây giờ chỉ có rượu bình thường.

Tất nhiên Giang Lan cũng khách khí trả lời.

Chu Bách gật đầu.

- Vậy thì cho một bình rượu bình thường.

Sau khi đối phương ngồi xuống, Giang Lan mới chuẩn bị chút thịt và đậu phộng đưa cho bọn họ.

Trong ba người chỉ có Chu Bách và phu nhân hắn ngồi xuống, vị tướng quân kia đứng sau.

Nhưng lúc bọn họ nhìn đồ ăn đưa lên thì nhíu mày lại.

Chu phu nhân muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Chu Bách đã cản lại, ra hiệu không ngại.

Chu phu nhân cũng không nói gì thêm.

Tướng quân sau lưng cũng cảm giác quán rượu này quá đáng.

Giang Lan không quan hề quan tâm đến bọn họ, hắn làm xong chuyện nên làm rồi thì yên tĩnh đứng trong khách sạn.

Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng tinh thần đã phiêu tán đến nơi khác.

Hắn cảm giác tâm thần của bản thân có thể đi vào khách sạn. Nhưng bây giờ đang có khách, không tiện thử.

Đợi Tiểu Vũ quay về rồi thử lại.

Cộc cộc.

Chu Thư chạy từ ngoài vào, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy được đám người Chu Bách.

Chu Bách cũng nhìn thấy được Chu Thư.

Thấy Chu Thư đến đây, hai người nở nụ cười vui mừng.

- Phụ thân, mẫu thân!

Chu Thư đi đến gần bên người Chu Bách, gọi nhỏ.

- Cao lên không ít, nhanh đến đây cho mẫu thân nhìn.

Chu phu nhân vui vẻ nói.

Giang Lan nhìn những người này, trong lòng chỉ có sự yên tĩnh.

Nhưng điều này dễ khiến người ta nhớ đến quá khứ.

Những người này hỏi thăm Chu Thư một số chuyện trên Côn Luân.

Côn Luân địa vị quá cao, những người này không thể đi vào được.

Giang Lan ngẫu nhiên nghe được những lời này, không đồng ý cho lắm.

Trong đám đệ tử bình thường cũng có không ít gian tế.

Thật ra Côn Luân không nghiêm khắc đến vậy.

Căn cứ vào lời của Phong Tích, chỉ có đệ tử thân truyền mới nghiêm ngặt thôi.

Một lúc sau, Giang Lan nghe được tiếng bước chân đến gần.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng hơi căng thẳng.

Có một vị Long Tộc đi vào, sắc mặt âm trầm.

Người này không phải người khác, chính là cường giả Long Tộc hôm trước uống rượu.

Nhưng hôm nay không phát ra khí thế, cũng không có sừng rồng nhô ra.

Có vẻ điệu thấp hơn rất nhiều.

- Rượu ngon nhất, thịt ngon.

Hắn ném một thẻ tròn bằng gỗ cho Giang Lan.

Giang Lan cầm thẻ tròn lên, lập tức hiểu ra.

- Người này là Ngao Dã.

Quả nhiên là Long Tộc.

Giang Lan đưa rượu và thịt khô lên bàn Ngao Dã.

Nhưng đám người Chu Bách bên cạnh thì cảm giác ngoài ý muốn.

Không phải đợi ông chủ về mới có rượu ngon sao?

Chẳng lẽ vì bọn họ là người ngoài?

Nên không có đồ tặng?

Nhưng bọn họ không lên tiếng, đợi lát nữa đi đến quầy hỏi lại.

Ầm!

Là tiếng bình rượu vỡ nát.

Nghe được âm thanh này, Giang Lan thở dài trong lòng.

Lại nữa.

Vì sao hắn luôn là người gặp Long Tộc lúc nổi điên.

Sau đó là tiếng gầm của Ngao Dã.

- Một ngụm rượu nhỏ như thế, ngươi đang nuôi chó sao?

Chẳng phải là do ngài tự nói?

- Một vò, đi ra sau lấy cho ta một vò.

Giọng nói âm trầm của Ngao Dã vang lên bên tai Giang Lan.

- Xin tiền bối đợi một chút.

Giang Lan không thể từ chối.

Chu Bách ngạc nhiên, Giang Lan dễ nói chuyện như thế sao?

Vậy đúng là bọn họ bị khinh thường rồi?

Do dự một chút, hắn muốn mở miệng nói.

Nhưng vừa mở miệng. Chu Bách đã thấy Chu Thư làm động tác im lặng.

Sau đó hắn từ bỏ.

Chu Bách rất ngạc nhiên, có gì đó không đúng sao?

Nhưng hắn không nói gì, nơi này là Côn Luân, bọn họ cũng không dám làm lớn chuyện.

Nhưng bản thân bị xem thường, vốn là người ở địa vị cao, bọn họ cảm giác không thoải mái.

Ầm!

Còn chưa suy nghĩ xong, bọn họ đã nghe được một tiếng vang thật lớn.

Sau đó nhìn thấy Giang Lan bị công kích, đâm vào trên quầy.

Khóe miệng còn chảy ra máu tươi.

Ngay sau đó, bọn họ thấy một con hung thú kỳ quái bước ra.

Nó không nói lời nào, nhổ một cục đờm ra.

Phương hướng là bên Ngao Dã, nhưng bị Ngao Dã dùng đĩa ngăn lại.

- Súc sinh, ngươi nghĩ một chiêu giống nhau…

Soạt.

Một bãi nôn xối lên người Ngao Dã.

Ba!

Ngao Dã vỗ bàn.

- Nghiệt súc, hôm nay ta phải lột da ngươi ra.

Ngao!

Một tiếng Long ngâm vang lên. Kinh thiên động địa.

Sau đó có tiếng gió rít, Chân Long đuổi đánh hung thú ra ngoài.

Để lại khách điếm bừa bộn.

Đám người Chu Bách nhìn hết mọi chuyện, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tâm thần chấn động.

Trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ có cảm giác bản thân phải chết ở chỗ này.

Vừa rồi, đó là… Long Tộc?

Chờ đến lúc bọn họ lấy lại tinh thần, đã phát hiện Giang Lan đang bình tĩnh quét dọn vệ sinh.

Lúc này, đám người Chu Bách không dám nhắc đến một câu về rượu ngon.

Không nhắc đến một lời nào.

Bọn họ cũng không dám thất lễ với Giang Lan chút nào.

Nơi này không hề đơn giản.

Hôm nay Ngao Dã đi, cũng không đặt rượu ngon trước.

Ngày mai Tiểu Vũ sư tỷ sẽ tránh được hắn, nếu mai Ngao Dã lại đặt.

Vậy thì ngày kia hắn sẽ gặp tên này nữa.

Gặp một lần là bị thương một lần.

Giang Lan cảm giác lần lịch luyện này còn nguy hiểm hơn trước kia nhiều.

Lần trước lịch luyện chỉ gặp cùng giai.

Hắn có đủ năng lực đánh trả. Nhưng bây giờ lại gặp phải Long Tộc.

Mạnh mẽ đến mức có thể đập chết hắn với một chưởng.

Quá bị động.

- Phải nhanh chóng thành Tiên mới được.

Trở thành Tiên Nhân, dù đánh không lại những người này cũng có năng lực tự vệ.

Quét dọn xong, không lâu sau Giang Lan đã thấy Tiểu Vũ quay về.

Vừa về, Tiểu Vũ đã đi đến quầy, đứng trên ghế nhỏ nhìn sổ sách.

Giống như hôm qua, nàng đang chờ đợi khoảnh khắc này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)