Giang Lan không suy nghĩ nhiều nữa, chuyện tìm Ngao sư tỷ thử kiếm cần bàn bạc thêm.
Bây giờ cần hoàn thành nhiệm vụ trước.
Ông chủ cho hắn nhiệm vụ đi bắt hai con Băng Thiền, giống như thả rông ở đây.
Chỉ có Băng Thiền có ấn ký của quán rượu mới có tác dụng.
Giang Lan đi về phía trước.
Nhưng vừa đi được hai bước, hắn cảm giác có sức mạnh đánh đến.
Keng!
Chém một kiếm ra, chính là Trảm Long Kiếm.
Một tiếng thanh thúy vang lên, Giang Lan cảm giác lực tấn công của đối phương không yếu bớt đi.
Hắn bất đắc dĩ dùng Linh Viên Thuật lui về sau một khoảng cách.
Giang Lan nhanh chóng thấy được thứ tấn công mình.
Là rễ cây.
- Nơi này có cây thành Yêu?
Trong lòng Giang Lan quyết đoán nhanh, hắn không ở lại quá lâu.
Không phải vì đánh không lại.
Dù là Kim Đan viên mãn, hắn cũng có thể dễ dàng diệt rễ cây này.
Nhưng nguồn gốc của rễ cây không rõ ràng, đây là một phiền phức.
Còn việc công kích không có tác dụng, điều này nói lên rằng Trảm Long Kiếm không có tác dụng với thực vật.
Sau đó Giang Lan lùi về sau.
Nhưng vừa lui lại, hắn cảm giác lại có rễ cây công kích mình.
Hắn vẫn dùng Trảm Long Kiếm đánh ra một công kích.
Keng.
Không có tác dụng gì cả. Hắn tiếp tục lui về sau.
Giang Lan không quan tâm, hắn vẫn tiếp tục sử dụng lực lượng Kim Đan viên mãn.
Dù đang né tránh rễ cây, nhưng hắn vẫn cảnh giác bốn phương để hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Nên phải cảnh giác xung quanh.
Đương nhiên, không cần cẩn thận quá mức.
Chỉ cần duy trì sự cảnh giác là được.
Khi Giang Lan lui về sau một khoảng cách, hắn nhìn thấy phía trước có sương mù xuất hiện.
- Tan.
Ngôn Linh Thuật.
Trong nháy mắt khi sương mù tản ra, Giang Lan nhìn thấy một con Băng Thiền, trên người nó ấn ký.
Giang Lan không hề do dự, hắn đánh ra một Chưởng Tâm Lôi.
Ầm ầm.
Băng Thiền bị đánh trúng rồi rơi xuống.
Tất nhiên Giang Lan đi đến phía dưới, bắt được nó.
- Một con.
Mới hoàn thành một nửa nhiệm vụ.
Một lúc sau, Giang Lan đi ra khỏi rừng cây Băng Thiền.
Lúc này, trên người hắn hơi chật vật, kiếm trên tay bị gãy đôi.
Để bắt được con Băng Thiền thứ hai, hắn bỏ ra rất nhiều công sức.
Con đường này không hề bình thường.
Rễ cây công kích là cơ bản.
Sau đó còn có trận pháp và Linh Thú.
Mỗi thứ đều rất hung mãnh.
Có lúc hắn trơ mắt nhìn Băng Thiền bay đi, nếu như gấp gáp thì dễ nổi điên.
May mà bản thân hắn tương đối bình tĩnh.
Nhưng dùng Kim Đan viên mãn, đúng là hơi khó khăn, nếu đi sâu vào thì càng khó.
Sau đó, Giang Lan ngự kiếm trở về.
Hắn không thiếu linh kiếm.
Trong người có rất nhiều.
Mỗi loại có một ít.
Đã hơn một trăm năm trôi qua, tài nguyên của hắn không ít.
Nhưng nếu muốn pháp bảo khác thì phải đi mua, hoặc là giống như lúc trước, đến đại điện, lấy đi bằng thực lực.
Nhưng đó đều là những pháp bảo yếu ớt, mất nhiều thời gian, nên hắn không đến lấy.
Đa số pháp bảo đều đang trùng lặp.
Có Hồng Hồ Lô là hiếp thấy thật.
Sau khi Giang Lan rời đi không lâu, Nam Tín và Bộ Thanh dắt theo một con chó đến.
- Sao lại phải dùng cách này để tìm tung tích của hắn?
Bộ Thanh che dù hỏi.
- An toàn.
Nam Tín khép quạt giấy, hỏi.
- Có nghe nói đến trực giác bao giờ chưa?
- Trực giác gì?
Hai người Bộ Thanh đứng trước rừng cây Băng Thiền.
Nam Tín nhìn rừng cây, nói.
- Có một loại người, trời sinh có trực giác về nguy cơ. Chỉ cần có người theo dõi hắn, vậy thì sẽ có khả năng bị phát hiện ra. Mặc dù không biết đối phương có hay không, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Nếu không, đánh cỏ động rắn là chuyện nhỏ, bị dụ rồi phản sát mới không kịp hối hận.
Bộ Thanh nhìn Nam Tín, nói.
- Có phải ngươi cẩn thận quá rồi không?
Nam Tín mở quạt ra, nói.
- Ngươi có thể tách riêng làm việc, ta không ngại. Ta chưa bao giờ bắt ngươi nghe theo lời ta.
Bộ Thanh im lặng.
Sau đó nói.
- Sau đó thì sao? Đi vào xem?
Nàng chỉ vào rừng cây Băng Thiền.
- Đương nhiên.
Nam Tín cười nói.
- Không thể đi vào.
Cuối cùng, hắn đi về phương hướng khác.
- Đi thôi, tìm tai mắt của Thiên Nhân Tộc, nghe nói đối phương cũng mất liên lạc rồi.
. . .
. . .
Giang Lan ngự kiếm bay giữa không trung, hắn nhìn ra phía sau, cảm thấy kỳ lạ.
- Luôn có cảm giác bỏ qua gì đó?
- Xem ra phải cảnh giác hơn, xem thử có gì bị xem nhẹ không?
Giang Lan không có cảm giác mình bị theo dõi, cũng không thấy ai đang tính toán hắn.
Nhìn tình hình trước mắt, không có nguy hiểm tiềm ẩn nào.
Nhưng hôm qua hắn gặp hai người kia, cảm giác không đúng lắm.
Đại khái là đối phương dò xét tu vi của hắn, nhưng không gây sự với hắn.
Điều này hơi lạ so với bình thường.
Sau đó Giang Lan không suy nghĩ nhiều nữa, thời gian này nên cẩn thận hơn một chút.
Có nhiều khi kẻ địch sẽ không lộ ra đuôi mình.
Nhưng có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Lúc quay về khách điếm, Giang Lan phát hiện Tiểu Vũ sư tỷ đang đứng cạnh quầy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn không hỏi nhiều.
Đi nhốt Băng Thiền vào một góc.
Sau đó quay về quầy đợi ông chủ trở về.
Ông chủ quay về thì bọn họ có thể tan ca.
Nhưng vừa đến quầy, hắn đã thấy trên sổ sách ghi thêm một dòng chữ.
Làm vỡ bày bình rượu, tám chén trà, ba cái ấm, một cái đĩa.
Giang Lan.
- …
Hóa ra là vì chuyện này.
Gần như làm vỡ hết mất rồi.
Giang Lan không nhìn thấy xác, có lẽ Tỳ Hưu đã ăn, cũng có thể là Tiểu Vũ đã xử lý.
Đợi ông chủ quay về, Giang Lan và Tiểu Vũ rời khỏi khách sạn, về Côn Luân.
Tiểu Vũ bay về, tốc độ rất nhanh.
Giang Lan thì không sao cả, sau khi hắn quay về, tiếp tục ăn Trà Ngộ Đạo rồi tu luyện.
Lần này hắn học Thiên Hành Cửu Bộ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Đến lúc hắn tỉnh lại, đúng là cảm giác Thiên Hành Cửu Bộ có tiến bộ, nhưng vẫn không có cảm giác phát huy cực kỳ tinh tế kia.
Xem ra kém hơn Cửu Ngưu Lực không ít.
- Xem ra có vài thứ không thể dựa vào cảm ngộ để bù đắp được.
Giang Lan cảm thấy sự ngăn cách với Thiên Hành Cửu Bộ liên quan đến tu vi, quan hệ này có lẽ một phần nhỏ.
Mà nguyên nhân lớn nhất là hắn không dùng Thiên Hành Cửu Bộ, điều này làm hắn không hiểu rõ được hiệu quả của công pháp.
Mà hắn vẫn luôn dùng Cửu Ngưu Lực.
Dùng nhiều lần đến cực hạn, nên dễ dàng sử dụng hơn.
Nhưng Thiên Hành Cửu Bộ thì tương đối khó.
Phải đợi lúc nào ra ngoài lịch luyện mới được.
Giang Lan tưới một chút linh dịch cho trứng thực vật rồi đi về phía khách điếm.
Tối nay, hắn muốn dùng Trà Ngộ Đạo để tu luyện.
Nếu hiệu quả tốt thì số trà còn lại dùng để tu luyện, còn hiệu quả bình thường thì để lại cảm ngộ Cửu Kiếp Lực.
Bây giờ hắn đã tu luyện Cửu Ngưu Lực đến cực hạn, Trấn Thần Kình cũng không kém.
Có lẽ thử dùng thuật pháp thượng vị, Cửu Kiếp Lực.
Còn vấn đề có thành công hay không thì hắn không biết.
Đợi một thời gian nữa rồi thử.
Đi vào khách điếm Cựu Tửu, Tiểu Vũ đã đến.
Lần này ông chủ mở cửa rất sớm, giống như muốn đi ra ngoài sớm.
- Hôm nay Giang Lan trông tiệm, Tiểu Vũ đi bắt Băng Thiền.
Nói xong thì ông chủ rời đi.
Tiêu Vũ nhìn thấy khách điếm không còn việc, lập tức rời khỏi, đi đến rừng cây Băng Thiền.
Có vẻ như đang gấp gáp.