Trước khi ăn, bỗng nhiên Giang Lan nghĩ đến một vấn đề.
Hắn phải pha trà sao?
Nếu pha trà thì dễ để lại cặn bá.
Có khả năng cao bị sư phụ phát hiện.
Giang Lan tập trung tinh thần, Trà Ngộ Đạo bị chứa trong một hộp nhỏ.
Bên trong có không nhiều lá trà, nếu pha thì không được quá mười lần.
Mười lần đã rất nhiều rồi.
Những đồ tốt mà hắn đánh dấu được thường chỉ dùng được một lần.
Đạo Tàng cũng là một lần duy nhất, nhưng thời gian rất dài.
Suy nghĩ chợt lóe lên, một chút Trà Ngộ Đạo xuất hiện trong tay Giang Lan, hắn không muốn pha, trực tiếp bỏ lá trà vào trong miệng.
Ăn sống.
Có lẽ hiệu quả sẽ hơi kém, nhưng cũng không kém quá nhiều.
Sau đó hắn nuốt lá trà vào.
Bắt đầu tu luyện.
Lần này chủ yếu là thôi diễn Cửu Ngưu Lực trong đầu.
Đây là cách duy nhất mà hắn có thể tăng thực lực lên.
Mặc dù tăng tu vi thì có thể tăng thực lực, nhưng cũng không rõ ràng.
Trừ phi tăng lên Phản Hư hậu kỳ.
Điều này cần một đoạn thời gian rất dài.
Lúc này, Giang Lan cảm thấy đầu óc linh hoạt, dường như mọi thứ trở nên thật rõ ràng.
Giống với cảm giác mượn nhờ Đạo Tàng lúc trước.
Hắn ngồi ở chỗ đó, dường như có thể nhìn được tất cả thay đổi.
Mặc dù chỉ nhìn thấy được Cửu Ngưu Lực thay đổi, nhưng đã đủ đối với hắn rồi.
Giữa trời đất, giống như có một con Cự Ngưu đang chạy, nó từ mảng trời này chạy qua phần trời khác, không biết mỏi mệt, không bị trời đất ngăn cản.
Núi non cản trở thì đạp phá núi non.
Biển rộng ngăn trở thì phá núi lấp biển.
Không ai có thể ngăn cản, cũng không có người nào ngăn cản được.
Thẳng tiến không lùi.
Lúc này, Giang Lan có một loại cảm giác, bản thân ở trong trời đất, một quyền mở núi, một quyền lấp biển.
Nắm đấm của hắn chính là cực hạn của trời đất.
Bò....ò...!
Trong lúc nhắm mắt, Giang Lan cảm giác huyết mạch trong người phun trào, dường như có một tiếng trâu kêu vang lên.
Tiếng trâu kêu này nổ tung trong đầu hắn, giống như sấm sét giữa trời nắng.
Trong nháy mắt, hắn mở mắt ra.
Giơ nắm đấm lên cao.
Một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ ngưng tụ trên nắm đấm của Giang Lan.
Dường như một quyền này có thể trực tiếp đánh chết Phản Hư hậu kỳ.
Ít nhất lúc giết Phong Tích, cũng không cần phải đánh thêm quyền thứ hai.
Cửu Ngưu Lực.
Đã thành.
- Hiệu quả của trà Ngộ Đạo vượt qua sự tưởng tượng.
Lúc đầu, Giang Lan nghĩ mình ăn Trà Ngộ Đạo thì lên được Cửu Ngưu Lực đã không tệ rồi.
Không ngờ lần đầu ăn đã có hiệu quả tốt như thế.
Nếu như ăn tiếp, có phải Thiên Hành Cửu Bộ vốn đã cực hạn cũng có thể tiến bộ thêm không?
Nhưng Giang Lan cũng không nếm thử, hắn cố gắng củng cố tốt Cửu Ngưu Lực.
Trời đã sáng rồi.
Nếu không đi, thì lát nữa sẽ muộn.
Tưới chút linh dịch cho trứng thực vật và hoa U Dạ, hắn rời khỏi động U Minh, đi về khách điếm.
- Phải đề phòng hai người hôm qua, tìm hiểu xem Thiên Nhân Tộc phái ai đến. Còn có Yêu Tộc nữa.
Giang Lan nghĩ trong lòng.
Hắn ra tay với người khác, trên lý thuyết thì không để lại dấu vết, những người khác cũng không có khả năng tính đến hắn.
Nên nhiều lắm Thiên Nhân Tộc nhắm đến hắn cũng vì Thang Thiên Thê.
Điều này dễ hiểu.
Một Kim Đan viên mãn, bọn họ không đến mức dùng Tiên Nhân đối phó.
Vậy thì cho hắn cơ hội.
Đương nhiên, nếu những người này không quan tâm đến hắn thì càng tốt.
Mọi người bình yên vô sự.
Lúc đi vào quán rượu, Tiểu Vũ đã đứng chờ ở cửa.
- Vết thương của sư đệ đã lành chưa?
Tiểu Vũ thấy Giang Lan đến, mở miệng hỏi thăm.
- Ừm, đã lành.
Giang Lan gật đầu.
Thật ra hắn đã quên chuyện mình bị thương.
Tu vi của hắn vốn dĩ không yếu, vết thương khôi phục rất nhanh.
Hơn nữa hôm qua còn ăn Trà Ngộ Đạo.
Mặc dù không có tác dụng chữa thương, nhưng có lợi đối với việc vận chuyển tu vi.
Tất nhiên vết thương sẽ khôi phục nhanh hơn.
Hôm nay không cần chờ lâu, cửa khách điếm đã mở ra.
Lúc đi vào, bên trong không lộn xộn như hôm qua.
Xem ra lúc tối không có khách.
Đây là suy nghĩ trong lòng Giang Lan.
Vừa đi vào khách điếm, ông chủ đã lấy ra hai tờ giấy.
- Đây là bản đồ, từ hôm nay trở đi, các ngươi phải thay nhau đi bắt Băng Thiền.
Ông chủ khách điếm cõng rổ đi ra ngoài, còn nói thêm một câu.
- Hôm nay Giang Lan đi trước, Tiểu Vũ trông tiệm.
Sau khi Giang Lan và Tiểu Vũ đồng ý, ông chủ rời khỏi khách điếm.
Ông chủ đi đâu, bọn họ cũng không hỏi.
Nhìn vào khách điếm, thấy không phải quét dọn lại, Giang Lan tạm biệt Tiểu Vũ.
Đi bắt Băng Thiền không phải là chuyện nguy hiểm.
Tiểu Vũ nhìn Giang Lan rời đi, không nói gì.
Nàng đi vào quầy, đứng trên ghế đợi khách đến.
Loảng xoảng!
Ầm!
Tiểu Vũ vừa đứng không lâu, bỗng nhiên nghe được tiếng bình rượu rơi xuống.
Cái bình vỡ nát.
Nàng rất ngạc nhiên.
Nhưng vẫn xuống khỏi ghế, muốn đi quét dọn đồ vỡ.
. . .
. . .
Giang Lan đi đến rừng cây Băng Thiền.
Nhìn bản đồ mà ông chủ vẽ cho, hắn đi đến biên giới rừng cây.
Sau đó nhìn ký hiệu trên bản đồ.
Là một cái hồ lô rượu.
Nhìn kỹ bản đồ, Giang Lan từ trên không trung đi xuống.
Hắn cầm linh kiếm trong tay.
Nơi này phải chiến đấu, căn cứ theo bản đồ, ở đây có một con đường, dọc đường đi có nhiều linh thú và trận pháp thiên nhiên.
Nếu chiến đấu trong đó thì có thể để lại dấu vết.
Nơi này không thể dùng Cửu Ngưu Lực.
Vì thế nên dùng kiếm pháp bình thường là được.
Một con đường có trên bản đồ, hai bên là cây băng sương mọc không thấy phần cuối.
- Cảm giác không thấy gì khác thường.
Giang Lan cảnh giác đi vào rừng cây.
Đi được một lúc, hắn không gặp được nguy hiểm gì, cũng không thấy Băng Thiên.
- Không biết có thể đánh dấu được hay không?
Đi đến nửa đường, bỗng nhiên Giang Lan có suy nghĩ này.
Nơi này cách nơi đánh dấu lúc trước rất xa, có lẽ có thể đánh dấu.
Bây giờ hắn thường xuyên ra ngoài, nên không đánh dấu ở động U Minh.
- Hệ thống, đánh dấu.
【 Đinh! 】
【 Đánh dấu thành công, chúc mừng kí chủ nhận được quà tặng mạch lạc Đại Đạo, được thuật pháp Trảm Long Kiếm.】
【 Trảm Long Kiếm: Kiếm lên Yêu Long diệt, kiếm rơi tứ hải kinh. Kiếm thuật đồ Long, do một vị nông phu cảm ngộ thiên địa vì bảo vệ thôn làng, trước khi chết ngộ ra, chỉ một kiếm chém Yêu Long.】
- …
Cái này thật sự tồn tại.
Hắn nhớ trong điển tịch trên Đệ Cửu Phong có cái này.
Căn cứ vào ghi chép, trong điển tịch có giấu cách lĩnh ngộ Trảm Long Kiếm.
Nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua, hoàn toàn không có thời gian đi học những thứ này.
Bây giờ trùng hợp học được?
- Không biết Yêu Long có khác với Chân Long không?
Trong lòng Giang Lan có nghi ngờ, nhưng hắn vẫn chọn trực tiếp học tập.
Hắn lật sách trong đầu.
Khái quát về Trảm Long Kiếm, lĩnh ngộ trong nháy mắt.
Chỉ cần thuần thục hơn, hắn có thể nắm giữ được Trảm Long Kiếm chân chính.
Một kiếm này nhắm vào Long Tộc, không có hiệu quả cao đối với những sinh linh khác.
Đương nhiên, không có đủ tu vi, rất khó chèo chống chém Long, trừ phi đánh đổi mạng sống.
Nên tóm lại, chiêu này kém xa Cửu Ngưu Lực.
Cho dù đối mặt với Long Tộc, uy lực của nó cũng khó mà vượt qua Cửu Ngưu Lực.
Nhưng dùng Trảm Long Kiếm, hắn muốn thử uy lực xem cũng chẳng có nơi thử.
Tìm Ngao sư tỷ sao?